Tôn Lập Nam vội vàng lắc đầu: " không, em không cho tôi nói, sao tôi có thể không giúp em giữ bí mật!"
Gia hỏa này luôn luôn là cái miệng rộng, có thể giúp cô giữ bí mật, mới có quỷ.
Chẳng qua hiện tại chỉ có thể ổn định anh ta...
Kiều Luyến nhíu lông mày: " không được nói cho bọn họ biết tôi ở chỗ này."
Ánh mắt Tôn Lập Nam lung lay, khẽ gật đầu.
Thời gian 2 người nói mấy câu, Kiều Luyến quay đầu, chỉ thấy cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiếp theo, mượn nhờ ánh đèn ở cửa, cô thấy Thẩm Lương Xuyên mặt không thay đổi đi ra.
Nhưng dù cho như thế, cô cũng có thể cảm nhận được anh lúc này không vui.
Loại cảm xúc kia, để căn bản anh cũng không nhìn thấy Kiều Luyến, trực tiếp lên xe, khởi động xe rời đi.
Lúc xe đi qua bên người Kiều Luyến, cô có thể thông qua cửa sổ xe, nhìn thấy góc mặt anh.
Ngũ quan anh tuấn, đều không che được hàn ý lạnh lẽo.
Có lẽ là phát giác được người bên cạnh nhìn mình, cho nên, anh bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.
Không biết vì cái gì, khi anh nhìn qua, Kiều Luyến chui vào trong xe Tôn Lập Nam, có chút không muốn để cho anh nhìn thấy chính mình.
Tôn Lập Nam đang nói chuyện với Kiều Luyến, chỉ thấy cô tiến vào ghế lái phụ, lập tức xoay người: " Em lên xe làm gì?"
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, thuận miệng qua loa: "Không phải anh mời tôi ăn cơm sao?"
Ánh mắt Tôn Lập Nam sáng lên, lập tức vòng qua thân xe, đi tới một bên khác, mở cửa xe ra, vừa ngồi vào liền thấy Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra.
Xe Thẩm Lương Xuyên, đã rời khỏi đoàn làm phim.
Cô đẩy cửa ghế lái phụ ra, trực tiếp xuống xe.
Tôn Lập Nam: "này, em làm gì vậy? Không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao?"
Kiều Luyến cũng không quay đầu, đi thẳng đến phòng nghỉ, chỉ để cho anh ta một câu: "Một mình anh ăn đi!"
Thật là bị anh ta làm tức chết đi được?
Chẳng qua cô mới vừa tới cửa phòng nghỉ, liền thấy cửa phòng nghỉ mở ra.
Khoảng cách cô đứng, vừa vặn có thể thông qua cửa phòng, trông thấy Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi đứng đó,thân hình thiếu nữ đơn bạc đang khẽ run rẩy, giống như bởi vì cảm xúc quá khích động mang lại.
Hốc mắt của con bé đỏ bừng, lại siết chặt nắm tay, bình tĩnh nhìn ra cửa,trên mặt mang nét kiên nghị và quật cường, còn mang theo sự yếu ớt.
Một lúc sau, con bé mới chậm rãi buông lỏng nắm tay, cúi thấp đầu xuống.
Trong nháy mắt cả người giống như là bị rút đi tất cả sức lực, mờ mịt lui về sau một bước, ngã ngồi trên ghế.
Con bé giờ phút này, nhìn qua cũng làm cho người ta cảm thấy, giống là bị ủy khuất thật lớn.
Đôi mắt Kiều Luyến, không nhịn được nheo lại.
Chẳng lẽ nói, bọn họ oan uổng cô?
Sai Vương Lan, không phải Tống Nguyên Hi sao? Còn hai mươi vạn này, lại giải thích thế nào?
Cô cắn môi, lại không có muốn đi vào tìm con bé chất vấn.
Kiều Luyến thở dài, vừa vặn trợ lý Tống Nguyên Hi đi tới, trông thấy Kiều Luyến hơi sững sờ: " làm sao còn không đi vào?"
Kiều Luyến đưa hộp cơm cho trợ lý: " cậu đưa vào đi, tôi đi trước."
Sau đó, liền không đợi trợ lý nói cái gì, trực tiếp quay người về nhà.
Về đến nhà, mới phát hiện, Thẩm Lương Xuyên còn chưa có trở lại.
Hạ Diệp Hoa ngồi ở trong nhà ăn, vẫy cô: " tiểu Kiều, mau tới dùng cơm."
Kiều Luyến đi qua, Hạ Diệp Hoa lại mở miệng: " Lương Xuyên gọi điện thoại về nói ban đêm có chuyện, phải tới mười giờ mới về."