Trong thư phòng, Thẩm Lương Xuyên cũng đứng oqr trên ban công, nhìn chăm chú phương xa, hút thuốc cả đêm.
-
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Luyến rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt xong.
Một đêm không ngủ, sắc mặt cô vô cùng tiều tụy.
Thế nhưng nghĩ đến Hạ Diệp Hoa và Kiều Dịch còn ở dưới lầu đợi cô ăn cơm, liền vỗ khuôn mặt của mình, cổ động cho mình cố lên: "Kiều Luyến, cố lên!"
Hít vào một hơi thật sâu, cô gạt ra một nụ cười vui sướng, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Cùng lúc đó, thư phòng đối diện phòng ngủ cũng mở ra một chút, Thẩm Lương Xuyên đi ra.
Hai người đều dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt Kiều Luyến, lập tức cứng trên mặt.
Anh cũng hẳn một đêm không ngủ, mặt mũi tràn đầy tiều tụy, vừa đi ra, một mùi thuốc liền đập vào mặt.
Kiều Luyến nhất thời nhíu mày.
Sau đó, liền thấy anh đứng ở đằng đó, ánh mắt nhìn cô, vô cùngphức tạp.
Trong lòng Kiều Luyến có tức giận, nở nụ cười gằn.
Cô thật sự không biết, cái gì anh cũng không nói, những tình cảm phức tạp kia đến từ nơi nào!
Nghĩ như vậy, liền nghe thấy anh mở miệng: "Tiểu Kiều..."
Kiều Luyến nhất thời nở nụ cười gằn, không nói hai lời, liền trực tiếp đi xuống lầu.
Đi hai bước, liền nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, anh giống như là cũng đi theo xuống.
Hai người một trước một sau, bầu không khí lại làm cho Kiều Luyến ngẹn cả lòng.
Trong phòng khách dưới lầu, Hạ Diệp Hoa và Kiều Dịch đang ngồi trong nhà ăn, giờ phút này thím Lý bưng bữa sáng ra, Kiều Dịch liền mở miệng cười: "Dì, đồ ăn nhà dì làm ngon thật đấy, tay nghề thím Lý không gì đểnói! Con mới ở hai ngày, cảm giác đều sắp béo lên hai cân!"
Một câu rơi xuống, Hạ Diệp Hoa cười ha ha: " Đứa nhỏ này, miệng nhỏ làm sao ngọt vậy! Con có thể ăn, hai ngày có thể béo lên hai cân sao?"
Kiều Dịch lập tức vỗ vỗ bụng mình: " Thật sự, trước kia con ăn cơm rất khắc chế, đều là ăn no tám phần, thế nhưng ở chỗ này, mỗi lần đều bất tri bất giác, ăn tới không vô..."
Thím Lý cũng không nhịn cười được: " Tiểu Dịch tiên sinh, cậu lớn lên cũng là quá gầy! Cậu nhìn vóc dáng cậu cao như vậy, mới 60 cân, giống như cây gậy trúc, cẩn thận sau này bạn gái ghét bỏ!"
"Hừ, cô ấy dám ghét bỏ con, con liền đánh cô ấy!" Kiều Dịch, để Hạ Diệp Hoa và thím Lý không nhịn được lại cười lên ha hả.
Bầu không khí trong phòng khách hài hòa như thế, để sắc mặt Kiều Luyến, cũng không có cứng như vậy.
Cô liền tiến lên một bước, mở miệng cười: "Mọi người nói cái gì đó?"
Ba người đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên, Hạ Diệp Hoa liền phất tay: "Mau lại đây ăn cơm."
Thím Lý bưng hai bát cháo lên cho họ.
Kiều Luyến không nói một lời mà bắt đầu ăn.
Lúc đang cầm thìa ăn một miếng, liền nghe thấy Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, con có công việc gì bận rộn như vậy, tết mùng hai lại ở thư phòng tăng ca một đêm! Mặc dù kiếm tiền trọng yếu, thế nhưng năm hết tết đến rồi, con không thể ở cùng tiểu Kiều nhiều sao?"
Thẩm Lương Xuyên cầm cái thìa một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Luyến một chút, lúc này mới lên tiếng: "Mẹ, con đã biết."
Lời này rơi xuống, Hạ Diệp Hoa lại nhìn về phía Kiều Luyến: " Các con chính là như keo như sơn, phải thật tốt, tình cảm như vậy, chịu phải chuyện lớn cũng dễ bỏ qua, đừng cho là mình còn trẻ không có chuyện gì, như vậy đi, hôm nay tốt nhất con bồi tiếp vợ mình đi dạo phố!"