Xe taxi dừng ở trước mộ.
Nơi này đón xe không dễ dàng, cho nên Kiều Luyến để tài xế chờ ở đây.
Còn cô, cầm một bó hoa vừa mới mua được, từ từ đi tới.
Cô không nhìn thấy, khi cô vừa mới tiến vào, ba người, từ một bên khác, chậm rãi đi ra.
Bắp chân Tống Nguyên Hi không thể động, giờ phút này ngồi trên xe lăn, được Tống Thành đẩy.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên không biểu lộ, ba người đang đi ra ngoài, Thẩm Lương Xuyên chợt dừng bước, quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đó, một thân hình quen thuộc, chợt lóe lên, biến mất ở góc rẽ.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Tiểu Kiều?
Không đúng, sao tiểu kiều lại tới nơi này.
Khẳng định là hoa mắt nhìn lầm rồi.
Anh mím môi, buông tầm mắt, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay cô từ chức, cả người đều lộ ra vẻ khoái lạc.
Khẳng định là cô rất muốn tìm người chia sẻ một chút?
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại đến nơi này.
Dưới chân không tự chủ tăng tốc, đi qua trước mặt.
Bời vì xe lăn Tống Nguyên Hi không thích hợp qua bãi đỗ xe, cho nên Tống Thành đi lái xe, Thẩm Lương Xuyên thì cùng Tống Nguyên Hi đứng bên giao lộ chờ.
Tống Nguyên Hi nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên mở miệng: "Anh Lương Xuyên..."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, khẽ nhìn về phía cô ta.
Tống Nguyên Hi cắn môi: "Anh Lương Xuyên, em cho là anh sẽ giận em, năm nay không mang em tới nơi này. Không nghĩ tới...Em biết anh không giận em, đúng không?"
Cô ta biết, anh Lương Xuyên sẽ không bỏ mặc cô ta.
Xem như tức giận, cũng sẽ không mặc kệ cô ta.
Nhưng nghe nói như thế, cằm Thẩm Lương Xuyên căng cứng.
Anh quay đầu, nhìn về phía Tống Nguyên Hi.
Ánh mắt lương bạc, tại lúc này, được ánh trăng làm nổi bật, lộ ra lạnh lùng như vậy.
Không biết là vì khí trời, hay là chuyện gì xảy ra, Tống Nguyên Hi đột nhiên cảm giác từng đợt ý lạnh đánh tới.
Sau đó, cô ta liền thấy nữa bên mặt anh cõng ánh sáng, giọng âm trầm, mỏng manh truyền tới: "Đây là một lần cuối cùng, tôi đi với rm."
Tống Nguyên Hi nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cô ta cảm thấy, chính mình cũng có chút nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Cho nên, cô ta không nhịn được mở miệng: " Anh Lương Xuyên, anh có ý gì?"
Mỗi một năm, bọn họ đều sẽ cùng đi tế bái.
Đây gần như trở thành một tập quán.
Nhưng bây giờ, anh Lương Xuyên lại nói, một lần cuối cùng, cùng đi với cô ta sao?
Ý nghĩ này mới vừa ra, chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: "Thủ tục xuất ngoại của em hẳn là đã làm xong."
Từ khi phát hiện Tống Nguyên Hi tổn thương tiểu Kiều, anh đang tự hỏi, nên làm sao.
Anh không thể bắt con bé vào ngục, mà nó là người, anh cũng vĩnh viễn không có cách nào hạn chế hành động của nó.
Giống như là lần thứ hai, không phải bởi vì anh sơ sẩy, để nó đạt được sao?
Dù là chuyện nhỏ không tổn thương, nhưng một người như vậy, đặt ở Bắc Kinh, đặt ở bên người Kiều Luyến, thật sự là quá nguy hiểm.
Cho nên, chỉ có để cho con bé xuất ngoại, mới có thể tách nó và tiểu Kiều.
Tống Nguyên Hi lại chấn kinh.
Xuất ngoại sao?
Thủ tục xuất ngoại gì?
Tống Nguyên Hi đẩy xe lăn lên: "Anh Lương Xuyên, em không đi!"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên vẫn lương bạc như cũ: "Chỉ sợ, không phải do em."
Tống Nguyên Hi nắm lấy nắm đấm: "Anh Lương Xuyên, xem như phải chọn giữa em và chị ta, nên là chị ta, không phải em! Sao anh có thể đuổi em đi?"