Cô vội vàng tiến lên một bước, đỡ lấy anh, sau đó ánh mắt rơi xuống con dao trên lồng ngực anh lần nữa...
Một dao kia, đâm trên người anh, lại giống như là đâm trong lòng mình, để cho cô có cảm giác đau đến tận tim gan.
"Thẩm Lương Xuyên..." bờ môi cô run rẩy, khẩn trương hô lên câu nói này, sau đó thấy lông mày anh hơi nhíu lại.
Kiều Luyến cảm thấy luống cuống cả người, hoàn toàn không biết phải làm sao
Đúng lúc này, thím Lý từ trong phòng ngủ đi tới, nhìn thấy tình huống trước mặt, trong nháy mắt cả người sợ tới ngây người: "Trời ạ! Tiên sinh! Tiên sinh!"
Bà nóng nảy xông về phía trước.
Có lẽ là tiếng kêu này chói tai, để Kiều Luyến lập tức lấy lại tinh thần, trực tiếp hô lớn: "Nhanh gọi 110!"
Một dao kia, đâm vào ngực, nếu như đâm trúng phổi... Nếu như đâm trúng tim...
Hậu quả kia, Kiều Luyến không thể chịu nổi!
Cô chăm chú nắm chặt tay, hốc mắt đều ẩm ướt.
"Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Lương Xuyên, anh chịu đựng cho em! Chịu đựng, đã nghe chưa?"...
Sau mười phút, xe cứu hộ đi tới biệt thự.
Các y tá đặt Thẩm Lương Xuyên lên cáng cứu thương, Kiều Luyến cũng theo lên.
Trên đường, các y tá làm kiểm tra đơn giản, sau đó nhẹ nhàng thở ra: " May mắn một dao kia có chút lệch, không có đâm bị thương đến nội tạng. Nên không nghiêm trọng."
Một câu rơi xuống, cuối cùng Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra.
-
Kiều Luyến và thím Lý, khẩn trương đi cùng xe cứu hộ.
Trong biệt thự, Tống Nguyên Hi ngồi dưới đất, ánh mắt một mực nhìn phương hướng họ rời đi.
Trong đầu, là dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên.
Cô ta cúi đầu, nhìn về phía tay của mình.
Toàn bộ tay cô ta đều bị máu nhuộm đỏ.
Mầu sắc chói mắt kích thích đồng tử, cô ta nhìn chăm chú vào một chỗ...
Tại sao cô ta có thể tổn thương đến anh Lương Xuyên?
Tại sao có thể!
Tám năm trước, khi anh Lương Xuyên đứng ở trước mặt cô ta, thời điểm mang cô ta về nhà, cô ta đã quyết định sẽ tốt với anh cả đời!
Vừa rồi, cô ta thà rằng dao gọt trái cây đâm anh Lương Xuyên cắm ở trên người cô ta, cũng không muốn một dao kia đâm trúng anh Lương Xuyên...
Nhất là khi anh Lương Xuyên nói câu nói kia...
"Một mạng đổi một mạng, đủ chưa?"
Đủ chưa?
Tống Nguyên Hi chỉ cảm thấy ngoại trừ chỗ bắp chân đau đớn, toàn bộ thân thể, chỗ nào cũng đau...
Anh Lương Xuyên...
Cô ta biết, lần này anh Lương Xuyên của cô ta sẽ không bao giờ tha thứ nữa...
Cô ta đã triệt để mất đi anh Lương Xuyên..
Lại nghĩ tới, lúc Hạ Diệp Hoa xuất hiện ở trong bệnh viện, thấy việc xuất ngoại đã không thể thay đổi, cô ta liền lâm vào một vòng lẩn quẩn.
Chính cô ta cũng không biết mình làm sao đến được nơi này, làm sao lại cầm dao gọt trái cây...
Hai tay cô ta run rẩy, cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu của mình.
Sau đó, cô ta liền đứng mạnh lên.
Thế nhưng bắp chân đau đớn làm cho cô ta đặt mông ngồi xuống.
Cô ta bỗng nhiên bưng kín mặt mình, mặc cho máu dính trên mặt của mình.
Một lát sau, trong phòng liền truyền tới tiếng nghẹn ngào trầm thấp.
Thế nhưng một lúc sau, lại giống như truyền tới tiếng cười...
Tiếng khóc cùng tiếng cười xen lẫn, làm cho người nghe được cảm thấy trong lòng hãi...
Nhóm giúp việc trong nhà, không rõ mọi chuyện, có người không nhịn được tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Tống Nguyên Hi, cả người cô ta giống như là nhận lấy kích thích, toàn thân rùng mình một cái...