Cô ta mở to hai mắt nhìn, cũng hoàn toàn không thể tin được?
Năm đó Kiều Luyến là tiểu Kiều, hiện tại cũng là nữ MC Vong Xuyên, những chuyện này... Chẳng lẽ Tôn Lập Nam cũng không biết?
Cô kéo ra khóe miệng, hiện tại cảm thấy chuyện mình nên làm nhất là đưa đơn từ chức!
Hiện trường tranh tài.
Kiều Luyến về tới đại sảnh.
Người chủ trì lên trên khán dài nói chuyện, kể lại lịch sử khó khắn Q chiến đội cùng nhau trải qua.
Những lời nói kia khiến Fan hâm mộ phía dưới, từng người dưng nước mắt.
Tô Bành Hạo dẫn Kiều Luyến đi tới bên cạnh, chờ đợi thời khắc lấy lên sân khấu lĩnh thưởng.
Giờ khắc này, Thẩm Lương Xuyên cũng đứng nơi đó.
Dù mang theo khẩu trang kính râm, ai cũng không thấy rõ tướng mạo anh, nhưng thân hình cao gầy, vẫn hấp dẫn ánh mắt nhiều người.
Kiều Luyến vừa đi qua, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, liền dừng lại trên người của cô.
Kiều Luyến cũng nhìn anh.
Một lúc sau, Cô nhìn anh lộ ra một nụ cười.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên cũng trở nên sâu xa
Ánh mắt anh nhìn về túi áo Kiều Luyến, vẫn có thể thấy được cái tay luôn phát run bên trong.
Thẩm Lương Xuyên chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, trái tim giống như là bị đánh một cái, để tâm anh giờ khắc này đau đến tê tâm liệt phế.
Anh nghĩ tới tám năm trước...
Khi thành lập câu lạc bộ, bọn họ thừa dịp nghỉ hè đến Bắc Kinh, mọi người cùng nhau huấn luyện, sau đó có thể tham gia thi đấu.
Cô đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cô muốn rời khỏi.
Một khắc này, anh thật đã oán hận cô.
Dù là về sau thấy cô rời đi anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao dưới áp lực gia đình, chơi game cũng không phải mỗi người đều có thể làm được.
Giống như anh, không phải cũng vì chơi game mà bị Thẩm Tu đuổi ra khỏi nhà sao?
Cho nên, những năm này, dù anh nghĩ thoáng, coi nhẹ, nhưng luôn cảm thấy năm đó không cùng tiểu Kiều thi đấu, là một loại tiếc nuối.
Thẳng đến giờ phút này... Thẳng đến hôm nay.
Anh rốt cuộc hiểu ra, thì ra là cô bị thương tổn.
Tiểu Kiều của anh, tại thời điểm anh không biết, tay bị thương đến không thể nào chơi game rồi.
Năm đó, lúc cô gọi điện thoại cho anh, là thương tâm tuyệt vọng đến mức nào?
Thế nhưng anh đợi một hồi, thấy cô không giải thích, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Khi đó cô cần nhất, hẳn là anh có thể ở bên cạnh cô, giúp đỡ cô đi?
Không biết vì cái gì, trước mắt anh bỗng nhiên dần hiện ra một hình ảnh:
Một cô bé mười tám tuổi, một mình lẳng lặng ôm đầu gối, yên lặng trốn ở trong góc khóc.
Loại thương tâm tuyệt vọng kia... Để Thẩm Lương Xuyên rất muốn ôm lấy cô, nói cho cô, không sao cả.
Mà đúng lúc này, người chủ trì đã bắt đầu hô to: "Tiếp theo, xin mời thành viên Q chiến đội, lên sân khấu lĩnh thưởng!"
Một câu vừa dứt, bốn người Tô Bành Hạo, Tôi Là Đại Gia, Tôi Là Nhị Gia, Vô địch tịch mịch cỡ nào liền lên đài.
Kiều Luyến đứng im tại chỗ trong chốc lát, chỉ thấy bốn người con trai đang lên sân khấu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Thân phận Thẩm Lương Xuyên đặc thù, không thể xuất hiện trước màn ảnh.
Thế nhưng Kiều Luyến có thể.
Thời khắc vinh quang này, bọn họ muốn Kiều Luyến cùng chia sẻ với bọn họ.
Từ trong ánh mắt của bọn họ hiện lên ý nghĩa như vậy.
Kiều Luyến nhếch môi, bỗng nhiên cười.
Cô đi lên.
Tôn Lập Nam và Tử Tiên Tử đã đi vào.
Tại một khắc khi thấy Kiều Luyến lên sân khấu lĩnh thưởng, cả người Tôn Lập Nam đều ngây dại, đứng yên tại chỗ!