Sau cùng, còn lại Tô Bành Hạo, cậu ta không phục nhìn cô chằm chằm, còn muốn nói điều gì, Kiều Luyến liền cảnh cáo trừng mắt với cậu ta một cái.
Cậu ta nhìn người còn lại một chút, hừ lạnh một tiếng.
Mọi người tuy không nói gì thêm, thậm chí dựa theo kế hoạch cô lập ra mà tiến hành huấn luyện, nhưng Kiều Luyến có thể nhìn ra, trong suy nghĩ của họ vẫn còn có chút lãnh đạm với cô.
Một đám người dựa theo phương pháp của cô tiến hành huấn luyện, vừa mới bắt đầu, cô cũng không làm chỉ huy nhiều, chỉ là để bọn họ dựa theo thực lực chia thành 2 tổ, lại tùy tiện tìm mấy người chơi, cho đánh với nhau.
Kiều Luyến cứ ngồi ở trên ghế sofa như vậy, không khí quen thuộc, thậm chí là âm nhạc trong trò chơi quen thuộc, đều làm cô cảm thấy trong máu có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Tầm mắt của cô, bất tri bất giác, rơi vào tay phải của mình.
Cô giơ cái tay kia lên, trắng nõn tinh tế, mềm mại không xương. Nhìn giống như với tay trái, nhưng trong chốc lát, cái tay kia đã bắt đầu không tự chủ mà run lên.
Một loại cảm giác bất lực, từ trên cánh tay truyền tới, để cho cô thất vọng cúi thấp đầu xuống.
Tay của cô, vào tám năm trước, không cẩn thận bị thương rồi.
Sau khi khôi phục, tuy không khác bình thường, tuy nhiên lại không thể tiến hành thao tác.
Hạ Diệp Hoa đã từng mời cô chơi game, nhưng chỉ có thể chơi game mobi, độ chuẩn xác và độ nhạy khác biệt, yêu cầu hoàn toàn khác biệt.
Cho nên, cô không có cách nào đánh với Tô Bành Hạo.
Đây cũng là năm đó, nguyên nhân cô không có thể tham gia câu lạc.
Nhưng cô chưa kịp giải thích cho Tử Xuyên, liền mất đi liên hệ với anh.
Cho nên, Tử Xuyên bởi vì nguyên nhân này, mới tức giận, không để ý tới cô sao?
Cô trăm mối không có cách giải, dứt khoát không nghĩ chuyện này nữa.
Thời gian rất nhanh đến sáu giờ tối.
Cô chuẩn bị trở về nhà.
Trước khi đi, sắp xếp nhiệm vụ mấy ngày tới cho họ.
Đám người này chơi game cũng không tệ, chỉ là vừa nhận biết, còn cần ma sát, Kiều Luyến để bọn họ lựa chọn, có thể ở lại, cũng có thể về nhà, nhưng nhất định ban ngày phải tập trung huấn luyện.
An bài tốt những thứ này, cô định về nhà.
Mấy người tuy có chút ý coi thường với cô, nhưng lẫn nhau, lại tồn tại cùng chung chí hướng, dù sao đều là người chơi nổi danh, bọn họ vừa mới đánh mấy mấy ván, có chút chưa thỏa mãn, thế là kêu gọi đến đánh mấy bàn.
Kiều Luyến nhìn họ không có ý tiễn cô, liền đứng lên, tự mình đi ra ngoài.
Vừa đi ra cửa phòng, chợt nghe có người sau lưng gọi cô: "Vong Xuyên!"
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy "Tiếu Diện Hổ" đi tới, trên mặt cậu mang ý cười: "Tôi đưa cô đi."
Kiều Luyến gật đầu.
Hai người đi ra cửa biệt thự.
Đi hai bước: "Tiếu Diện Hổ" mỉm cười mở miệng: "Kỳ thật tôi xem qua phát sóng trực tiếp của cô, cô đối với cạnh tranh game giải thích rất tốt, cô không biết, lúc ấy mọi người chúng tôi đều suy đoán, khẳng định cô là người chơi nổi danh nào! Hơn nữa, khẳng định là người không tốt! Không nghĩ tới, bản thân bộ dạng xinh đẹp như vậy!"
Kiều Luyến nói: " Cám ơn."
"Tôi là Fan hâm mộ trung thành của cô! Đương nhiên, về sau cũng là học sinh của cô, còn xin cô chỉ giáo nhiều hơn! Những khuyết điểm của tôi mà cô vừa nói, không biết tôi phải thay đổi thế nào?"
Kiều Luyến bật cười, Tiếu Diện Hổ vẫn là người đầu tiên thỉnh giáo cô, cô không có không keo kiệt mở miệng: " Tôi sẽ lên cho cậu một kế hoạch..."
Cách đó không xa, bên ven đường ngừng một chiếc xe con màu đen.
Trên ghế lái, Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm qua bên này.