Kiều Luyến trừng mắt còn chút mê ly nhìn anh.
Tiếng Thẩm Lương Xuyên trầm thấp xen lẫn đè nén, truyền đến trong tai cô: " tiểu Kiều, loại chuyện này, mệt mỏi đến mấy anh đều vui lòng."
Kiều Luyến:...
Ngay lúc này, cửa sổ xe bị gõ vang!
Trong nháy mắt, lý trí Kiều Luyến trở về!
Cô lập tức muốn ngồi dậy, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên đang ở thời khắc mấu chốt, nào sẽ thả cô đi chứ?
Anh đè ép cô, làm một thủ thế im lặng với cô.
Sau đó quay đầu nhìn ra phía cửa sổ xe, đã thấy bảo vệ trong khu biệt thự, đang ở bên ngoài, tiến đến gần cửa sổ xe, nhìn vào bên trong.
Kiều Luyến:...!!"A, anh mau dậy đi, xong đời! Sẽ bị thấy được!"
Thẩm Lương Xuyên lại nhỏ giọng mở miệng nói: "Không cần phải sợ, anh ta không nhìn thấy."
Kiều Luyến:...
Xem như không nhìn thấy, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ!
Nhưng mà giờ phút này Thẩm Lương Xuyên nào nghe cô nói chuyện, lúc cô muốn tiếp tục mở miệng liền dùng sức ép một chút.
Kiều Luyến lập tức cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng.
Đồng thời, một loại cảm giác kích thích, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Ở bên ngoài, bảo an tiếp tục gõ cửa sổ, hai người trong xe lại không nhúc nhích tí nào.
Thẳng đến cuối cùng...
Về sau đương sự kết thúc, bảo an đã đi, vừa đi còn vừa lầm bầm lầu bầu: "Sao xe này lại một mực rung chứ?"
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến liền đẩy Thẩm Lương Xuyên ra, ngồi dậy, cầm quần áo lên mặc.
Đồng thời đỏ mặt như muốn rỉ máu: " Đều tại anh!"
Cô chỉ Thẩm Lương Xuyên: " Cái này quá mất mặt rồi!"
Thẩm Lương Xuyên lại chậm rãi mặc quần áo: " Cái này có cái gì? Anh ta lại không nhìn thấy."
Kiều Luyến:... Làm sao trước kia không biết, da mặt Thẩm Lương Xuyên dày như vậy!
Về sau hai người chỉnh lý tốt chính mình, đều đã qua nửa giờ rồi.
Gương mặt Kiều Luyến vẫn phát hồng như cũ, không khí trong xe, cũng lộ ra một hương vị mập mờ.
Cô vội vàng mở cửa sổ thông gió ra, cảm giác giống như không có mặt mũi gặp người vậy!
Cả người Thẩm Lương Xuyên lại trở nên thần thanh khí sảng, giống như sau khi phát tiết xong mệt mỏi liền biến mất.
Trông thấy bộ dạng này của anh, lúc này Kiều Luyến mới bớt khó chịu một chút.
Suy nghĩ một chút, kỳ thật ở trong xe...
Thật vô cùng kích thích.
Xe lại chậm rãi lăn bánh lần nữa, hai người đi vào trong biệt thự.
Mới vừa đi vào, liền phát hiện có một chiếc xe sang trọng phách lối đỗ trong sân.
Đó là... xe Thẩm Tử Hào?
Thẩm Tử Hào đến biệt thự làm gì?
Kiều Luyến nghi ngờ nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, Thẩm Lương Xuyên cũng nhíu chặt mày, hiển nhiên là sợ Thẩm Tử Hào lại làm Hạ Diệp Hoa tức giận, cho nên khi xe còn không dừng hẳn, liền xuống xe, nhanh chân đi vào trong.
Kiều Luyến rút chìa khóa xe ra, đóng cửa xe lại, lúc này mới đi theo vào phòng khách.
Cứ tưởng bầu không khí bên trong dương cung bạt kiếm, thế nhưng trong phòng khách lại hài hòa đến mức quỷ dị.
Loại hài hòa này, để Kiều Luyến ngây ngẩn cả người.
Đây là thế nào?
Chính lúc đang tự hỏi, liền thấy Hạ Diệp Hoa một mặt vui mừng mở miệng nói: "Tiểu Kiều, con nhanh lên! Tử Hào nói, nó muốn kết hôn!"
Kết hôn?!
Mẹ nó!
Cái tiết tấu này là sao?!
Kiều Luyến nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tử Hào, chỉ thấy thần sắc cậu ấy có chút không được tự nhiên, ngồi ở trên ghế sofa, mà đối diện với cậu ấy, là Hạ Noãn Noãn đang ngồi.
Kiều Luyến đi qua, Hạ Diệp Hoa lại kéo tay của cô lại: " Xe của các con dừng ở cửa lâu như vậy làm gì? Vì sao không tiến vào?"
Kiều Luyến:...!!