Kiều Luyến sững sờ, tiếp đó cũng cảm giác được một trận mừng rỡ.
Mấy ngày nay cảm xúc của Thẩm Lương Xuyên không bình thường, đương nhiên cô biết.
Thế nhưng cô không biết mình nên làm gì cho anh, chỉ có thể tận chút sức mọn.
Giờ này khắc này, Thẩm Lương Xuyên giống như nghĩ thông cái gì, chủ động thân mật với cô.
Cô cũng liền đáp lại nụ hôn của anh.
Một nụ hôn, từ lướt qua, sau cùng, nhiệt độ giữa hai người đều lên cao, biến thành màn không thích hợp thiếu nhi...
Một trận vận động thoải mái làm qua đi, Thẩm Lương Xuyên nằm ở bên cạnh Kiều Luyến.
Không biết là thuốc ngủ có tác dụng, hay là giờ phút này bầu không khí giữa hai người quá tốt, mí mắt Thẩm Lương Xuyên, dần dần trở nên nặng nề.
Anh giống như là dã thú thoả mãn, cả người rơi vào trạng thái buông lỏng, cuối cùng lâm vào giấc ngủ.
Kiều Luyến lại ngủ không được, theo dõi khuôn mặt tuấn dật của anh ngẩn người.
Mạc Vô Tâm, đến cùng là chết như thế nào?
Vì sao anh cũng không nói?
Kiều Luyến nằm ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm trần nhà.
Hiện tại là giữa trưa, thế nhưng cô sớm đã không còn cái thói quen ngủ trưa rồi.
Nhưng vào lúc này, cô chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nỉ non: "Mạc Vô Tâm, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi...
Anh đến cùng có bao nhiêu áy náy, mới có thể trong lúc ngủ mơ, cũng không thể bỏ qua chính mình.
Kiều Luyến đột nhiên rất đau lòng cho anh.
Rất đau lòng, rất đau lòng.
-
Thẩm Lương Xuyên là bị chuông điện thoại đánh thức.
Lúc tỉnh lại, chuông điện thoại di động rung lên bên tai, mà anh lại có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà.
Có lẽ là quá lâu không có ngủ say như vậy, để anh phản ứng một hồi lâu, mới biết chính mình ở chỗ nào.
Lúc anh đang ngẩn người, chuông điện thoại di động cũng ngừng lại.
Anh liền trở mình, muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Luyến cầm điện thoại di động của cô, đi đến: " Thẩm Lương Xuyên, Tống Thành nói có chuyện quan trọng tìm anh."
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động của Kiều Luyến, bỏ vào bên tai: " Alo..."
"Anh Thẩm, tìm được Tống Nguyên Hi!"
Tất cả buồn ngủ của Thẩm Lương Xuyên, đều nương theo câu nói này, mà tan thành mây khói!
Tống Nguyên Hi không cách nào đối mặt với anh và tiểu Kiều, cho nên lần trước chạy đi.
Đoạn thời gian gần nhất, thậm chí cả năm, cũng không biết con bé ở nơi nào.
Con bé giống như bốc hơi khỏi Bắc Kinh, làm sao cũng tìm không thấy.
Đoạn thời gian gần nhất, Thẩm Lương Xuyên một mực nơm nớp lo sợ.
Nếu như Tống Nguyên Hi xảy ra chuyện, như vậy anh không cách nào bàn giao với Mạc Vô Tâm rồi.
Cuối cùng hôm nay tìm được!
Anh vén chăn lên, xuống giường, cầm lấy quần áo mặc vào: " Ở đâu?"
-
Bọn họ hẹn gặp mặt tại một quán Cafe.
Thẩm Lương Xuyên nhanh chóng chạy đến, Tống Nguyên Hi đã ngồi ở đằng đó, trong tay bưng một ly Cappuccino.
Trông thấy Thẩm Lương Xuyên, cô đứng vội lên.
Tống Nguyên Hi vẫn luôn là cô gái yếu đuối, thế nhưng giờ này khắc này, cô ấy mặc một chiếc váy tinh xảo, ăn mặc giống như một con búp bê.
Đầu tiên Thẩm Lương Xuyên liền chú ý tới, quần áo trên người có giá trị không nhỏ.
Lúc Tống Nguyên Hi rời khỏi bọn họ, là từ trại an dưỡng đi ra.
Cũng không có mang bất kỳ tài sản, tiền trước kia anh cho, cô cũng không đụng.
Như vậy quần áo này, là ai mua cho?
Hoặc là nói, cô lấy tiền từ đâu?
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, nhanh chân đi đến trước mặt của cô ta.
Hai người cứ đối mặt nhìn nhau như vậy, một lúc sau, Thẩm Lương Xuyên mới mở miệng: "Cùng anh trở về."