Cô năm chặt năm đấm, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi.
khoảng thời gian khiến cô khốn nhiễu, chuyện tám năm trước, thật sự công bố vào hôm nay sao?
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, trong giọng nói mang theo nghiêm túc và cảnh cáo: "Tống Nguyên Hi!"
Hạ Diệp Hoa một mực không biết thân phận của Tống Nguyên Hi, Nhưng giờ khắc này, nhìn Tống Nguyên Hi ngồi ở bên người Mai Phượng, bà biết, khẳng định sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Cho nên Hạ Diệp Hoa cũng vội vàng ngăn cản: " Nguyên Hi, đừng làm rộn, tới đây ngồi ở bên cạnh ta."
Mai Phượng cười nhìn hai người: " Các người sao thế? Chẳng lẽ thân phận của Tống tiểu thư, không được để người biết sao? Một người hai người không cho cô ấy nói chuyện? Kỳ thật khiến người hiếu kỳ, Tống tiểu thư, đến cùng cô là ai?"
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, nhìn Tống Nguyên Hi.
Tuy anh không nói chuyện, thế nhưng vẻ mặt này, lạnh băng giống như Bắc Cực.
Thẩm Tu lập tức đặt đũa ở trên mặt bàn: " Đây là thế nào? Không phải ăn một bữa cơm sao? Có lời gì thì nói đi!"
Lời này rơi xuống, ngược lại nhìn về phía Tống Nguyên Hi: " Tôi cũng rất tò mò, Tống tiểu thư lai lịch ra sao!"
Một câu rơi xuống, ánh mắt của mọi người, đồng loạt rơi vào người Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi bình tĩnh đứng đó.
Cô không có nhìn người nào, một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, một lúc sau mới mở miệng: "Các người muốn biết rõ thân phận của tôi sao?"
Một câu, gợi lên chú ý của mọi người!
Cô ta chợt mỉm cười.
Hốc mắt của cô ta lập tức đỏ ửng, mang theo ủy khuất, cô ta nắm chặt năm đấm, dáng vẻ đó, giống như muốn đánh một chầu với Thẩm Lương Xuyên, giống như muốn khóc lóc kể lể việc ác của anh...
Mai Phượng tràn đầy mong đợi nhìn Tống Nguyên Hi!
Nói đi!
Trong lòng có gì oan khuất, nói hết ra!
Không phải nhà Hạ Diệp Hoa quấy nhiễu nhà nhà bà ta không yên sao?
Như vậy bà ta muốn để bọn họ, cũng vạn phần thống khổ!
Bà ta tràn đầy mong đợi nhìn Tống Nguyên Hi, lộ ra biểu lộ xem kịch vui, trong ánh mắt lóe lên một vòng âm tàn.
Sau đó, liền nghe thấy Tống Nguyên Hi mở miệng: "Tôi sẽ không nói."
Mọi người:...!!
Mai Phượng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Bà ta không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, liền thấy Tống Nguyên Hi bỗng nhiên cười: "Bời vì, tôi đã đáp ứng anh Lương Xuyên, sẽ không ở trước mặt cô ta, nói chuyện đã qua."
Mai Phượng:...!
Mai Phượng quả thực là cảm thấy muốn phun ra một ngụm máy!
bà ta gọi Tống Nguyên Hi tới, chính là vì quấy nhiễu Hạ Diệp Hoa.
Nhưng bây giờ, đây là chuyện gì xảy ra?
Bà ta quay đầu, không thể tin nhìn về phía Tống Nguyên Hi.
Liền thấy mặt cô ta không biểu tình, đứng ở đó, thân thể đơn bạc giống như một trận gió có thể thổi đi.
Kiều Luyến cũng híp mắt lại, vô thức nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Không thể nói cho cô chuyện tám năm trước...
Vì sao không nói cho cô?
Lúc cô đang tự hỏi, nghe thấy Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Hôm nay em tới nơi này là vì cái gì?"
Tống Nguyên Hi cúi thấp đầu xuống: " Em tới nơi này, là muốn nói cho mọi người mấy chuyện."
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Không phải anh luôn một mực hỏi em, làm sao biết cô ta là tiểu Kiều năm đó sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày lại.
Mai Phượng đột nhiên cảm giác được nội tâm bắt đầu thấp thỏm không yên!
Bà ta giống như là đã nhận ra cái gì, bỗng nhiên quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi bỗng nhiên chỉ hướng bà ta: " là bà ta nói cho em biết!"