Cô ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào.
Kết hôn?
Cô mở to hai mắt nhìn, siết chặt nắm tay.
Thật sự là không nghĩ tới, sự tình lại phát triển thành bộ dạng này...
Thế nhưng, muốn kết hôn sao?
Trái tim của cô nhảy dựng thình thịch.
Chỉ cảm thấy giống như có một loại cảm xúc không cách nào nói rõ, tán loạn trong lòng.
Kết hôn...
Cô không phải là không có nghĩ tới, đời này chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, sẽ kết hôn.
Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, một ngày này tới nhanh như vậy.
Mà đứa bé này, là của anh sao?
Hạ Noãn Noãn cắn môi, đứng lên.
Cô nhìn về phía Thẩm Tử Hào, một lúc sau mới cúi thấp đầu xuống: "Không cần, tôi, không cần anh phụ trách."
Lời này, xem như gián tiếp trả lời vấn đề đứa trẻ là ai.
Vẻ mặt Thẩm Tử Hào trầm xuống.
Thì ra, đứa trẻ thật sự là của cậu ta.
Khi thấy tờ đơn kia, cậu ta đã có hoài nghi rồi.
Nhưng nghĩ đến cô lặng lẽ cầm hai ngàn đồng, lại nghĩ tới cô làm phục vụ tại sáng chói, cậu ta đã cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
Lần đầu tiên của họ, cậu ta hoàn toàn uống say, sau đó căn bản là nghĩ không ra đến cùng xảy ra chuyện gì.
Cho nên cũng không biết, đó là lần đầu tiên của cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô tiến vào phòng quan sát, cậu ta lại không nhịn được sinh ra hoài nghi.
Trong lòng cũng càng ngày càng bất an.
Trong đầu luôn luôn xuất hiện đêm hôm đó, cô lại xuất hiện ở trong bệnh viện, ôm cậu ta, dỗ dành cậu ta, dùng giọng dịu dàng,trấn an chính mình.
Lại nghĩ tới chính mình mấy lần vụng trộm đi tới bệnh viện thăm hỏi Hạ Diệp Hoa, luôn luôn thấy cô dịu dàng chăm sóc như vậy...
Cô dịu dàng, cảm giác làm tim của cậu ta, đều muốn mềm lại.
Nếu như không phải chuyện ngày đó, cậu ta cảm thấy, chính mình cũng đã yêu cô.
Nghĩ tới đây, cậu ta cũng không biết mình nghĩ như thế nào, bỗng nhiên dứng lên, chạy vào phòng quan sát, sau khi xúc động, nói ra câu nói kia.
Thế nhưng sau khi nói xong, cậu ta lại phát hiện, chính mình đều dễ dàng.
Đúng vậy.
Không phải là kết hôn sao?
Về sau bảo vệ cô là được rồi?
Thậm chí, nếu như đứa bé này không là của cậu ta, cậu ta cũng có thể bảo vệ cô!
Thế nhưng cô lại nói cái gì?
Không cần cậu ta phụ trách...
Ý tứ của những lời này, là đứa bé thật sự của cậu ta?
Thẩm Tử Hào không nói hai lời tiến lên một bước, kéo cổ tay của cô lại, liền dẫn cô đi ra ngoài.
Hạ Noãn Noãn giật nảy mình: " Anh, anh làm gì vậy?"
"Đứa bé này, không thể bỏ."
Hạ Noãn Noãn cắn môi: "Vì sao?"
"Bời vì cha đứa bé không đồng ý."
Hạ Noãn Noãn:...
Thẩm Tử Hào quay đầu, hung tợn mở miệng nói với cô: "Này! Nghe chưa, tôi không đồng ý, em không thể bỏ đứa bé này!"
Hạ Noãn Noãn không nói chuyện, một lúc sau, chợt cười ra tiếng.
Nương theo tiếng cười, hốc mắt của cô, cũng lập tức đỏ lên.
Thẩm Tử Hào ngây ngẩn cả người: " Em đây là khóc, hay là cười!"
Hạ Noãn Noãn cúi đầu, không nói chuyện.
Thẩm Tử Hào cũng không để ý tới cô, trực tiếp mang cô tới bãi đỗ xe, mở xe, liền đi ra ngoài.
Hạ Noãn Noãn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi xe đã đi trên đường, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, lúc này cô mới hơi sững sờ: " Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Về nhà."
Hạ Noãn Noãn nhìn về phía cậu ta.
Thẩm Tử Hào mở miệng: " Về nhà cầm hộ khẩu, thẻ căn cước, chúng ta qua cục dân chính."
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta đi chứng nhận trước."
Hạ Noãn Noãn:...