Kiều Luyến trực tiếp mở miệng: "Tiền lương một vạn, cộng thêm tiền thưởng tranh tài, có đủ hay không?"
Một câu rơi xuống, người phụ nữ trung niên vụt ngẩng đầu lên, đôi mắt đều sáng lên: " Đủ, đủ!"
Sau đó trực tiếp đưa tay với Bạch Cốt Lão Tổ: " Tiền đâu!"
Bạch Cốt Lão Tổ:...
Cô là từ trong nhà chạy ra, tiền trên người chỉ đủ mua một tấm vé xe, sau khi tới đây, cái gì đều dùng của câu lạc bộ, từ đâu có tiền!
Kiều Luyến móc ví ra, quất ra 5000, đưa tới tay Bạch Cốt Lão Tổ: " Đây là nửa tháng lương của em."
Lời còn chưa dứt, tiền kia liền biến mất vèo một cái, lúc lấy lại tinh thần, đã đến trong tay người phụ nữ trung niên.
Bà ta cười híp mắt, cúi đầu kiếm tiền, chờ đến khi đếm xong, lúc này mới bỏ tiền vào trong túi.
Sau đó cười ha ha với Kiều Luyến: " ái chà chà, cô xem, cô vừa mới nói, cô là huấn luyện viên đúng không? Vậy tôi liền giao con tôi cho cô! Nếu con bé làm không tốt, cô cứ đánh mắng, đừng khách khí!"
Kiều Luyến:...
Sau đó lại hung dữ nhìn về phía Bạch Cốt Lão Tổ: "Còn có Lăng Hiểu, tôi cho chị biết, nhất định phải đánh cho tốt! Mặt khác, nửa tháng sau, tôi tới lấy 5000!"
Kiều Luyến:... Bà này trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Người phụ nữ trung niên nói xong những này, xoay người rời đi.
Có lẽ Lăng Hiểu đã bình tĩnh, thế nhưng Hắn là đại gia có chút không nhịn được: " Bà lại không cho cô ấy giữ một chút sao?"
Người phụ nữ trung niên lập tức hung dữ quay đầu: " Liên quan gì tới cậu? Chị ta không lo ăn không lo mặc, chỗ nào cần phải dùng tiền! Tiền này tôi phải giữ lại, trở về mua phòng cưới vợ cho em trai nó!"
Sau đó liền tăng nhanh tốc độ, trực tiếp đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, tất cả mọi người không nghĩ tới, trò khôi hài này kết thúc như vậy...
Chẳng qua sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, lúc này mọi người mới hỏi thăm Bạch Cốt Lão Tổ.
Từ những lời của cô ấy, nhà bọn họ trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng.
Kỳ thật năm nay Bạch Cốt Lão Tổ cũng mới hai mươi tuổi, theo lý thuyết hẳn là còn đến trường, thế nhưng khi cô ấy lên trung học, đã bị bắt buộc nghỉ học đi làm công, vì kiếm tiền cho em trai mua phòng cưới.
Từ nhỏ đến lớn, trứng gà trong nhà đều là em trai ăn, nhà bọn họ có hai căn phòng, em trai một gian phòng, còn cô mỗi lúc trời tối phải ở trên ghế sofa chịu đựng.
Em trai kia, giống như là quỷ hút máu, muốn rút sạch tất cả máu tươi trên người cô ấy.
Kiều Luyến nghe nói như thế, quả thực là sợ ngây người.
Bây giờ đã là thế kỷ 21, không nghĩ tới còn có thể nghe được những lời này.
Cô hít thật sâu vào một hơi, lúc này mới vỗ vỗ bả vai Bạch Cốt Lão Tổ.
Sau đó nói cho bọn họ huấn luyện cho tốt, Kiều Luyến liền đi ra ngoài.
Đi hai bước, Tô Bành Hạo đột nhiên đuổi tới: " Huấn luyện viên Kiều, tôi lái xe đưa chị đi."
Kiều Luyến sững sờ, nhìn về phía Tô Bành Hạo lần nữa.
Đã thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình, vô cùng sáng ngời, mang theo ý tứ nịnh nọt.
Cô nhớ Tô Bành Hạo đã nói... cậu ta tin tưởng tiểu Kiều.
Kiều Luyến liền cười: "Được."
Trên đường về biệt thự.
Tô Bành Hạo một mực lặng lẽ nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Lúc cô nhìn qua qua, lại lập tức thay đổi ánh mắt.
Kiều Luyến bĩu môi: " Này, cậu nhăn nhăn nhó nhó như thế, làm sao giống như bé gái vậy?"
Tô Bành Hạo:...
Cậu ta không phải là sợ hãi cô bởi tức giận vì chuyện lúc trước, nên không dám nói lời nào sao?
Tô Bành Hạo ho khan một tiếng: “Đúng rồi, tôi thương lượng với chị một việc."
Kiều Luyến mở miệng: "Nói."
"Cái kia, chị có thể mua một bộ đồ cho Bạch Cốt Lão Tổ hay không."