Anh nhíu lông mày lại, tìm khắp nơi, đành phải đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, liền thấy Hạ Diệp Hoa đang cùng Lý tính toán cuộc sống sau này làm sao sống.
Năm nay Thím Lý 50 tuổi, một mực không có kết hôn, thủy chung đi theo bà.
"Về sau, chúng ta vẫn ăn ít thịt bò nhập khẩu một chút, mua thức ăn gì, có thể lái xe chạy xa một chút, qua chợ bán thức ăn, có thể tiện nghi hơn trong siêu thị rất nhiều! Đi sớm, còn có thể lựa được rau tươi."
Thím Lý gật đầu.
Hạ Diệp Hoa tiếp tục mở miệng: "Nhớ năm đó, chúng ta từ Thẩm gia đi ra, đã thời gian khổ cực. Hiện tại sẽ không tới loại trình độ đó, kỳ thật coi như đến loại trình độ đó cũng không có chuyện gì, tất cả mọi người là người trưởng thành."
Thím Lý tiếp tục gật đầu.
Hạ Diệp Hoa lại mở miệng: "Bà nói, Thẩm Lương Xuyên không có tiền, tiểu Kiều có thể rời nó đi hay không?"
Thím Lý:...
Thẩm Lương Xuyên:...
"Ai, ta còn chưa được ôm cháu trai mà, không được, về sau chúng ta phải đối với tiểu Kiều khá hơn một chút."
Thím Lý:...
Thẩm Lương Xuyên quả thực là bó tay rồi.
Anh tìm dưới lầu tìm một vòng, không thấy Kiều Luyến, liền hỏi thăm: "Kiều Luyến đâu?"
"Vừa ra cửa rồi."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhíu mày lại, cả người đều ngây ngẩn cả người.
Đi ra?
Cô đi đâu?
Thẩm Lương Xuyên cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho cô, điện thoại kết nối: "Em đi đâu vậy hả?"
Kiều Luyến trả lời ấp úng: "À, chút nữa anh sẽ biết."
Bộ kia bối rối kia, để Thẩm Lương Xuyên nói không ra lời.
Cúp điện thoại, đợi trong nhà trong chốc lát, chỉ thấy Kiều Luyến bao lớn bao nhỏ từ bên ngoài đi vào.
Trong tay mang theo thức ăn mua từ trong chợ, vừa vào cửa, liền trả đồ ăn trên mặt đất, sau đó cầm một quyển sách nhỏ, tô tô vẽ vẽ bên trên.
Tiếp đó lại chạy tới phòng bếp, nghiên cứu một lần, trở lại, liền yên lặng lên lầu.
Mọi người:...
Hạ Diệp Hoa sợ ngây người: " Tiểu Kiều là nhận kích thích quá sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn Hạ Diệp Hoa một chút: " Con lên xem một chút."
Anh đi lên trên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, liền thấy Kiều Luyến đang bận rộn viết cái gì đó.
Thẩm Lương Xuyên đến gần một bước.
Liền thấy cô khổ não thở dài.
Thẩm Lương Xuyên đưa tay ra, đặt ở trên vai của cô: "Thế nào?"
Lúc này Kiều Luyến mới ngẩng đầu, móc một tấm thẻ từ trong túi sách của mình ra, bỏ vào trong tay Thẩm Lương Xuyên: " đây tiền lương mấy tháng này đi làm của em, vẫn tiền không nhiều."
Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Kiều Luyến đứng lên, sắc mặt của cô rất ngưng trọng, nhìn Thẩm Lương Xuyên: " Tử Xuyên. Em biết, bởi vì em, bây giờ anh nhận lấy áp lực trước đó chưa từng có. Nếu như thánh mẫu, nên rời khỏi anh, miễn cho đem lại tai nạn cho anh. Thế nhưng em không phải, em rất ích kỷ. Em muốn đi cùng với anh... Chúng ta đã bỏ qua tám năm, em không muốn ở trong cuộc sống tương lai, đều mất đi anh. Em sẽ không cho anh như xe bị tuột xích, thế nhưng việc em có thể làm, thật sự vô cùng ít."
"Hiện tại, duy nhất em có thể làm, là cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu như anh thật sự phá sản, chúng ta cùng nhau đối mặt sinh hoạt tương lai. Em vừa mới nghiên cứu giá cả rau xanh một chút. Chợ bán thức ăn tiện nghi hơn siêu thị rất nhiều, có thể tiết kiệm chi phí rất nhiều. Chúng ta cũng không cần giúp việc nữa, về sau đồ ăn trong nhà, để em làm."
Thẩm Lương Xuyên cảm động nhìn lấy nàng, sau cùng mở miệng: "Ngươi biết làm cơm sao?"
Kiều Luyến:...!!