Không thể tin nhìn chằm chằm người kia.
Cậu ta nhíu lông mày, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại hưng phấn.
Nói thật, dù cậu ta cưới Hạ Noãn Noãn, nhưng kỳ thật cậu ta có khúc mắc với Hạ Noãn Noãn.
2000 đó, cũng là khúc mắc lớn nhất.
Trong mắt cậu ta, Hạ Noãn Noãn là người mưu đồ.
Cô ôn nhu, thiện lương, hào phóng.
Nhưng đồng thời, cô lại không có tự ái.
Tùy tiện cùng một người đàn ông phát sinh quan hệ, cầm của người ta 2000, phủi sạch quan hệ, để từ đầu cậu ta không có cách nào tôn kính.
Giống như là luôn luôn có vật vô hình, cách trở giữa cậu ta và Hạ Noãn Noãn, để cậu ta rõ ràng sắp yêu Hạ Noãn Noãn, lại bị đẩy ra.
Mà bây giờ, giống như tầng che kia bỗng trực tiếp mở ra!
Cậu ta hưng phấn gần như muốn nhảy dựng lên.
Thì ra, Noãn Noãn của cậu ta căn bản không phải cô gái thích hư vinh!
Cậu ta đưng lên, sau khi hưng phấn, lại sinh ra một chút hoảng hốt.
Là bởi vì nghĩ đến, cô thu thập hành lý, rời Thẩm gia, bóng lưng kiên quyết.
Đúng vậy.
Lúc đó Hạ Noãn Noãn nói tiền không phải cô trộm, thế nhưng cậu ta không có lựa chọn tin tưởng cô, ngược lại ép sự tình xuống, cậu ta lúc đó, cảm thấy mình đối với Hạ Noãn Noãn bao dung, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, đơn giản là chấp nhận hành vi cô trộm cắp, không tín nhiệm cô!
Cho nên, khẳng định Hạ Noãn Noãn bị chọc tức!
Vừa nghĩ tới cô bị chọc tức, Thẩm Tử Hào tửu uống không trôi.
Cậu ta trực tiếp đứng lên, tùy tiện lấy ra hai trăm, ném lên quầy bar, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Cậu ta khởi động xe, thẳng đến phòng nhỏ của Hạ Noãn Noãn.
Sau khi đến, cậu ta không nói hai lời, xông lên trên lầu.
Giơ tay lên, cậu ta vừa định gõ cửa, nhưng lại bỗng nhiên nghĩ đến, hiện tại khẳng định Noãn Noãn nổi nóng, bằng không mà nói, lấy tính cách ôn nhu của cô, không có khả năng thu dọn đồ đạc rời đi, hiện tại, xem như cậu ta đi giải thích cái gì, nàng cô có thể nghe lọt sao?
Thẩm Tử Hào nghĩ tới đây, cả người liền suy sút.
Cậu ta đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa kia, đột nhiên đối với người ở bên trong, có chút cảm giác vô lực.
Thẩm Tử Hào thở dài.
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến Hạ Noãn Noãn nói câu nói kia: "Cho nên, tôi trong nhà này, không tiếp tục chờ được nữa rồi."
Đúng vậy.
Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy, Noãn Noãn là trộm.
Nếu như muốn để cho cô về nhà, nhất định phải trả lại trong sạch cho cô, đem sự tình tra xét rõ ràng.
Bằng không mà nói, xem như cậu ta đưa Hạ Noãn Noãn trở về, thì thế nào?
Nghĩ tới đây, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, bỗng nhiên quay người, lên xe, thẳng đến biệt thự Thẩm gia.
Vừa vào trong nhà, liền nghe thấy Thẩm Tu ở đó gầm thét: "Một đứa bần dân, có mặt mũi gì phát cáu trong nhà này? Còn thu dọn đồ đạc rời nhà ra ngoài? Dạng người như này quả nhiên không có tố chất! Đi, để cho cô ta đi, đi cũng đừng về nữa! Trộm đồ, còn có mặt mũi sao? Dạng nàng dâu này, nhà chúng ta không cần!"
Lời này rơi xuống, liền nghe thấy Mai Phượng nhỏ giọng khuyên bảo: "Ông đừng nóng giận, dù sao tuổi trẻ, da mặt mỏng, ở trước mặt mọi người như thế, náo ra, con bé cũng khó coi..."
"Khó coi? Khó coi còn trộm tiền sao? Thật sự là kiến thức hạn hẹp, năm vạn đáng để cô ta trộm sao?"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, nhất thời không vui, trực tiếp vào phòng: "Vậy ý của ba, trộm 5 tỷ, mới đáng giá sao?"