Thẩm Tu nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng: "Đứa nhỏ này thật đúng là không nghe lời!"
Mai Phượng nhìn Hạ Noãn Noãn một chút, trong mắt bắn ra hận ý.
Hiện tại Thẩm Tử Hào và Hạ Diệp Hoa càng đi càng gần, cuộc sống của bà ta cũng càng ngày càng không dễ chịu, ở chỗ Thẩm Tử Hào, hiển nhiên bà ta đều sắp không có phân lượng!
Không thể tiếp tục như thế.
Nhất định bà ta phải áp dụng biện pháp.
Nghĩ như vậy, bà ta liền trừng Hạ Noãn Noãn một chút, đi theo Thẩm Tu lên lầu.
Thẩm Tu đầu quần áo, chợt lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt, đưa cho Mai Phượng: "Đây là năm vạn, em cầm đi."
Năm vạn, cũng là một xấp rất dày.
Thẩm Tu để ở bên người không tiện, dù sao hiện tại không tiêu tiền mặt, trên cơ bản đều là quét thẻ.
Năm vạn này, chẳng qua là hôm nay có người tặng lễ, trực tiếp đưa tiền mặt mà thôi.
Trên cơ bản, Thẩm Tu mà có tiền mặt, đều sẽ giao cho Mai Phượng.
Mai Phượng nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Thẩm Tu liền đi tắm rửa một cái.
Ánh mắt Mai Phượng, lại rơi vào năm vạn.
Một lúc sau, bên môi bà ta gợi lên một tia cười lạnh.
Thẩm Tu tắm rửa, cùng Mai Phượng và Hạ Noãn Noãn ăn cơm tối.
Bời vì còn có một số việc phải xử lý, liền đi thư phòng.
Hạ Noãn Noãn muốn lên lầu tiến vào phòng ngủ, lại bị Mai Phượng gọi lại: "Con lại đây một chút, ta có chút chuyện nói với con."
Hạ Noãn Noãn khẽ gật đầu, đi theo Mai Phượng, tiến vào gian phòng của bọn họ.
Nói là gian phòng, kỳ thật cũng là phòng lớn, đồ vật bên trong đầy đủ mọi thứ.
Hạ Noãn Noãn câu nệ đứng đó, Mai Phượng chợt nhíu lông mày: " Con chờ ta một chút, ta đi vào phòng vệ sinh."
Hạ Noãn Noãn tiếp tục gật đầu.
Mai Phượng tiến vào phòng vệ sinh.
Ánh mắt Hạ Noãn Noãn, liền rơi vào trong phòng.
Đánh giá một vòng, sau cùng phát hiện đầu giường của bọn họ, vậy mà tùy tiện, để đó một xấp tiền.
Hạ Noãn Noãn hít vào một hơi thật sâu, đây chính là sinh hoạt hào môn.
Nhiều như vậy, Cô đoán chừng mấy tháng tiền lương mà họ làm ra, đối với bọn họ mà nói, có thể tùy tiện để đó như vậy.
Mai Phượng ở trong nhà vệ sinh thật lâu, lúc này mới đi ra, sau đó tùy tiện nói hai câu đuổi Hạ Noãn Noãn.
Chờ đến khi Hạ Noãn Noãn đi, tầm mắt của bà ta, dời đến trên tủ đầu giường, thấy những số tiền kia giống như còn nguyên ở đó, Mai Phượng hơi sững sờ, nhưng một lúc sau, bà ta vẫn nở nụ cười gằn.
-
Chân Thẩm Lương Xuyên không nghiêm trọng lắm, thân thể Hạ Diệp Hoa cũng không có vấn đề.
Thẩm Tử Hào đi bệnh viện dạo một vòng, liền chạy về.
Dù sao ngày mai còn phải đi làm.
Về đến nhà, Hạ Noãn Noãn liền vội vàng kêu người phòng bếp mang cơm nóng lên.
Chờ đến khi đồ ăn bưng lên mặt bàn, Hạ Noãn Noãn liền ngồi ở đối diện Thẩm Tử Hào.
Thẩm Tử Hào hơi sững sờ: " Em còn không có ăn sao? Không phải nói mang thai phải kịp thời ăn cơm không?"
Hạ Noãn Noãn cười: " Em ăn rồi"
"Vậy bây giờ em làm gì?"
Hạ Noãn Noãn liền mở miệng: "Em ở cùng anh! Một mình anh ăn cơm, rất tĩnh mịch."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, hơi sững sờ.
Một người ăn cơm, rất tĩnh mịch sao?
Cho nên, rõ ràng cô đã ăn, lại ngồi đối diện với cậu ta, chính là vì ngồi cùng sao?
Từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai từng nói với cậu ta câu nói này, cái này là lần đầu tiên...
Thẩm Tử Hào cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng lại cảm thấy hành động của Hạ Noãn Noãn rất có cảm giác cô gái nhỏ.
Mà cô lúc này, ánh mắt nhìn chính mình, mang theo chút sùng bái, càng làm cho cậu ta không nhịn được bật cười.
Thẩm Tử Hào đang ăn cơm, lại chợt nghe trên lầu truyền tới tiếng xôn xao.