Bộ dạng này, ngay cả mình đều chê, sao Thẩm Lương Xuyên lại ưa thích!
Chẳng lẽ người đàn ông này không thích mỹ nữ? Mà thích gái xấu?
Âm thầm suy đoán tâm tư Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến liền không nhịn được nhếch khóe môi, muốn cười, lại không cẩn thận đụng tới vết thương trên mặt.
Hít vào một ngụm khí lạnh, liền thấy Thẩm Lương Xuyên từ phòng vệ sinh đi ra, đi về phía cô.
Tầm mắt của cô, dừng lại ở trên người anh.
Anh mặc trên người một áo sơ mi màu trắng, nhìn qua ngọc thụ lâm phong, giống như ngày đó đánh hội đồng, không có tạo thành bất cứ thương tổn gì với anh.
Mặt của anh cũng chỉnh tề như cũ, đến một chỗ bầm tím đều không nhìn thấy.
Trong lòng bỗng nhiên thấy không công bằng.
Rõ ràng là hai người cùng đánh, thế nhưng vì sao mình xấu còn chật vật như vậy, người đàn ông này đến chút chuyện cũng không có?
Đang suy tư, anh đã ngồi ở bên giường bệnh của cô: "Đang suy nghĩ gì?"
Trong mắt kia, đều giống như muốn dính trên người mình rồi.
Anh không nhịn được câu lên bờ môi, trong lòng dâng lên một cảm giác vui thích.
Ánh mắt Kiều Luyến lại đảo quanh người anh, sau khi nhìn khiến anh không được tự nhiên, lúc này mới lên tiếng: "Thẩm tiên sinh, anh một chút vết thương cũng không có sao?"
Thẩm Lương Xuyên:... Loại ngữ khí rất thất vọng này là sao?
Anh híp mắt lại: "Tôi không bị đánh giống đầu heo của em, em rất thất vọng sao?"
Kiều Luyến gật đầu, tiếp đó mới kịp phản ứng, lập tức mở miệng: "Không có!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên mím môi, lại mở miệng nói: "Tiểu Kiều."
Tiếng gọi thuần hậu này, giống như đàn vi-ô-lông, hô lên hai chữ Tiểu Kiều này, mang theo một ngữ khí hàm xúc, dễ nghe để cho toàn thân cô đều nổi lên một lớp da gà.
Kiều Luyến lập tức "Ừ" một tiếng, một cái xưng hô, lại để cho cô xấu hổ đỏ mặt.
Lúc này cô muốn cảm kích gương mặt này của mình, chí ít đỏ mặt nhìn không ra!
Sau đó, liền nghe thấy tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Không được gọi tôi là Thẩm tiên sinh."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, há miệng hô lên: "Gọi anh là Thẩm ảnh đế sao?"
Thẩm Lương Xuyên lắc đầu.
Thẩm ảnh đế cũng không được?
Chẳng lẽ là...
"Gọi theo đám Tống tiên sinh, kêu anh là anh Thẩm?"
Anh Thẩm...
Anh nhếch khóe môi, tuy cô gọi anh là anh Thẩm theo đám người kia nhưng cảm giác cũng không giống nhau, anh vẫn không muốn như vậy, Kiều Luyến đối với anh mà nói, đều là độc nhất vô nhị.
Anh tiếp tục lắc đầu.
Kiều Luyến:...
Cô đã bảo, sao người đàn ông này có thể đột nhiên đối tốt với cô như vậy.
Nhìn xem, chó không đổi được gặp xương, người này lại bắt đầu làm khó dễ chính mình.
Cô chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ: " Thầy... Thẩm sao?"
Trong vòng giải trí, không phải là đám hậu bối đều gọi anh như vậy sao?
Thân là nữ MC, kỳ thật cô cũng coi như là nửa người của làng giải trí.
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục lắc đầu.
Kiều Luyến: "Thẩm tiên sinh, tôi, tôi mất quá nhiều máu, não thiếu dưỡng khí, không nghĩ ra được, hay là, anh cho tôi cái nhắc nhở đi?"
"Tôi là gì của em?"
Kiều Luyến ngây ngốc: "Thần tượng của tôi!"
"Ngoại trừ cái này."
Kiều Luyến: "... Nghĩ không ra."
Ngữ khí Thẩm Lương Xuyên lập tức lạnh lẽo: "Tiểu Kiều, tôi phải nhắc nhở em, chúng ta ở cùng một chỗ."
Kiều Luyến: "Tôi hiểu rồi!"
Thẩm Lương Xuyên vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe thấy cô mở miệng: "Tôi gọi anh là người cùng phòng!"
Thẩm Lương Xuyên:... Đó là cái quỷ gì?
Kiều Luyến: "Anh xem, chúng ta ở cùng một chỗ, anh không phải người cùng phòng với tôi sao?"