Thế nhưng hôm nay người phụ nữ kia ở trước mặt mình khóc lóc kể lể, anh ta liền rủ tầm mắt xuống.
Chuyện bây giờ chỉ có thể thông qua chính mình đến giải quyết thôi.
Nếu như Thi Niệm Diêu có thể đưa tin làm sáng tỏ, như vậy chuyện này sẽ qua.
Thi Niệm Diêu lập tức xua tay: " không phiền phức, sự tình là tôi gây ra, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho anh!"
Mạc Tây Thừa khẽ gật đầu, cầm điện thoại di động lên gọi cho người đại diện.
Người đại diện xuống, hai người cũng không biết nên nói chút gì.
Thi Niệm Diêu còn ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Cô không cần đi làm sao?"
Anh ta giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: "Chín rưỡi rồi."
"A?" Thi Niệm Diêu vỗ đầu của mình: " Xong đời! Đến muộn!"
Cô xoay người chạy.
Thế nhưng chạy hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi, đưa cho Mạc Tây Thừa: "Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại của tôi, có chuyện có thể gọi."
Nói xong, còn vươn tay lên tai làm tư thế gọi điện, sau đó cười với anh ta, cuối cùng chạy đi.
Chờ đến khi cô chạy đi, Mạc Tây Thừa lại nhìn chằm chằm phương hướng cô rời đi, ánh mắt có chút trầm.
Sự tình náo thành như vậy, anh ta không khổ sở khẳng định là không thể nào.
Thế nhưng, dưới tình huống như vậy, có người tín nhiệm vô điều kiện, anh ta vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như là thực vật sinh sôi trong góc, bỗng nhiên được ánh sáng chiếu tới.
-
Thi Niệm Diêu chạy từ bãi đậu xe lên, còn cảm thấy trái tim nhảy loạn thình thích.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, vừa rồi co và nam thần, gặp mặt lần hai sao?
Cô nghĩ tới đây, bỗng nhiên ý thức được...
Ngày đó chính mình tham gia bữa tiệc, để tỏ lòng tôn trọng, bàn đầu còn hóa trang, làm tạo hình.
Hiện tại không trang điểm, anh không nhận ra được, cũng khó trách.
Chẳng qua cảm giác tồn tại vẫn có!
Thi Niệm Diêu vỗ vỗ mặt mình, tiến vào thang máy.
Năm giây sau.
"A a a a!"
Cô rít lên một tiếng, bỗng nhiên nắm lấy tóc của mình!
Vừa rồi, trước lúc đụng phải nam thần, cô đang làm gì?
Thi Niệm Diêu cúi đầu, nhìn về phía ngực mình... Ô ô ô!
Không còn mặt mũi thấy người!
Thi Niệm Diêu ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi thang máy, tiến vào văn phòng, ỉu xìu chào Kiều Luyến.
Kiều Luyến nhìn bộ dạng cô, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Nghe nói em gặp được nam thần dưới bãi đậu xa?"
Thi Niệm Diêu:..."Đừng nói nữa, ai! Sinh không thể yêu!"
Kiều Luyến: "Chuyện gì xảy ra? Nam thần đã làm gì?"
Thi Niệm Diêu lắc đầu: " Anh ấy không có làm gì, là tôi đã làm... A, đúng, chủ biên Luyến, bản thảo hôm qua viết, chừng nào gửi đi
Kiều Luyến nghe nói như thế, liền ngưng tụ lông mày, cả người trở nên tức giận: "Hôm qua không cho tôi gửi, hôm nay tôi định tìm tổng biên, kết quả tổng biên cũng không đến làm."
Cái này hoàn toàn là muốn tránh bọn họ.
Thi Niệm Diêu gấp gáp: "Bọn họ muốn làm gì?"
Hai người đang nói chuyện, liền thấy Tô Mỹ Mỹ dương dương đắc ý đi đến: "Kiều Luyến, sao vậy? Hôm nay không phải đến phiên mấy người quét dọn vệ sinh sao?"