Trong khoảng thời gian này, anh một mực bận rộn làm việc, dẫn đến cả người đều có chút gầy gò.
Khuôn mặt nguyên bản góc cạnh rõ ràng, giờ trở nên càng thêm rõ ràng, nhìn quakhiến cho người ta cảm thấy rất đau lòng.
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến mở miệng: "Gần đây có phải rất mệt mỏi không?"
Thẩm Lương Xuyên khiêu mi, nghi ngờ nhìn cô một cái, ý tứ rất rõ ràng: Vì cái gì nói như vậy?
Kiều Luyến mở miệng: " Em nhìn anh gầy đi, cả người cũng lộ ra rất mệt mỏi."
Thẩm Lương Xuyên lại nhìn cô một cái: " Còn tốt."
Kiều Luyến thở dài: " Đều tại em..."
Từ trước đến nay Thẩm Lương Xuyên là người không tranh quyền thế.
Trước kia thời điểm chơi game, đã có loại cảm giác này, giống như võ lâm cao thủ ẩn nấp, dưới tình huống bình thường thì không sao, nhưng nếu như ai dám đến khiêu khích, nhất định người đó bị đánh răng rơi đầy đất.
Mà lấy địa vị anh trong làng giải trí, hiện tại hoàn toàn có thể trải qua sinh hoạt nhàn nhã, lại bởi vì mình bị Lục Nam Trạch nhằm vào, liền muốn bắt đầu vùi đầu vào một vòng phấn đấu mới.
Trong lòng Kiều Luyến chua xót: " Nếu như không vì em, anh sẽ không cần mệt mỏi như vậy rồi."
Lời này vừa dứt, chỉ thấy anh bỗng nhiên nhếch môi.
Bình thường Thẩm Lương Xuyên rất ít cười, thế nhưng giờ khắc này, một nụ cười này liền giống như hoa nở trên vách núi, kinh diễm ánh mắt của cô.
Trong lúc nhất thời Kiều Luyến nhìn đến ngây người!
Thời điểm đang ngẩn người, liền nghe tiếng Thẩm ảnh đế nói: "Thẩm phu nhân, em còn phải tăng cường."
Kiều Luyến sững sờ.
Thẩm ảnh đế mở miệng: " Muốn để cho anh hết mệt mỏi, ban đêm em cần thêm nỗ lực."
Một câu nói mập mờ, để mặt Kiều Luyến lập tức liền đỏ lên, vừa mới áy náy cái gì nhất thời bay lên chín tầng mây, cô trực tiếp nhảy dựng lên: " Thẩm Lương Xuyên!"
Cái tên này, từ trong miệng của cô kêu đi ra, mang theo thẹn thùng, tức giận, còn có giọng của thiếu nữ thanh thúy, nhất là một chữ cuối cùng, ngoặt một cái, kêu làm cho lòng người run lên.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên liền sâu xuống dưới.
Giờ khắc này, bọn họ đã ra đường vùng ngoại thành, chung quanh không có người nào, cách biệt thự cũng chỉ có một chút.
Bỗng nhiên Thẩm Lương Xuyên dừng xe ở ven đường.
Kiều Luyến sững sờ, "Tại sao dừng xe? Anh... ưm!"
Lời còn chưa nói hết, cái gáy liền bị tay người đàn ông nắm chặt, dùng sức kéo một phát, tiếp đó bờ môi liền bị phong kín.
Thẩm Lương Xuyên hôn nhiệt tình lại nóng rực.
Giống như một đầu mãnh thú vừa ra khỏi lồng, ở trong miệng cô tùy ý hoành hành.
Kiều Luyến bị hôn đến thất điên bát đảo, cảm thấy đại não đều không đủ dùng.
Trong xe, bầu không khí càng ngày càng kiều diễm.
Trong không khí, toàn bộ đều tràn ngập hơi thở mập mờ.
Kiều Luyến cảm giác, thời điểm chính mình sắp ngạt thở mà chết, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên buông lỏng cô ra, để cho cô có cơ hội thở dốc, sau đó, chợt nghe tiếng người đàn ông nói: "Tiểu Kiều, chúng ta, có phải còn chưa có thử qua trong xe hay không?"
Trong xe thử qua cái gì?
Kiều Luyến nghi ngờ một chút, nhất thời kịp phản ứng, lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Không được! Em... A!"
Lời cự tuyệt còn không nói ra khỏi miệng, cũng cảm giác cái ghế lái phụ khẽ ngả ra ghế lái sau.
Cả người cô liền nằm ở nơi đó.
Chợt, một đạo thân thể mạnh mẽ ép qua.
Trong xe không gian quá nhỏ, để cho cô căn bản không thể cự tuyệt.
Một nụ hôn kế tiếp, để cho cô lập tức mất phương hướng.
Chờ đến cuối cùng lấy lại tinh thần lần nữa, bọn họ đã giao hòa vào nhau.