Anh đau lòng hận không thể ôm Kiều Luyến vào trong ngực, từ nay về sau cố gắng trân quý, cũng không tiếp tục để cho cô bị thương.
Anh mím môi, liền nghe bác sĩ Triệu tiếp tục mở miệng: "Khi đó, tay của con bé, thật sự là quá đau, tôi nói bôi thuốc tê, nhưng thuốc tê có thể sẽ có di chứng, ví dụ như ngón tay không linh hoạt, cô ấy nghe đến đó, liền lập tức không đồng ý. Bình thường đàn ông tay bị thương nặng như vậy, đều chịu không nổi, nhưng cô bé này lại cắn răng kiên trì nổi."
Tay đứt ruột xót.
Chính lúc đau đớn, chỉ sợ càng đau hơn lúc bị thương!
Thẩm Lương Xuyên khẩn trương: " Vậy về sau..."
Bác sĩ Triệu thở dài: "Đầu ngón tay trở lại vị trí cũ, nhưng vì quá đau, tay của cô ấy khôi phục có chút chậm. Lúc ấy ba ba của cô ấy mang theo cô ấy tìm rất nhiều bác sĩ tốt, về sau lại cho tôi xem. Trong mắt của tôi, kỳ thật đã coi như là bình thường, nhưng cô ấy một mực nói, tay không có khí lực. Lúc ấy không tìm được nguyên nhân, về sau, tôi nói, dù sao thương cân động cốt mất một trăm ngày, nhưng sau đó nhà bọn họ liền xảy ra chuyện..."
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại: " Xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ Triệu tiếp tục mở miệng: " Kiều gia bọn họ, cậu chưa từng nghe qua sao? Tám năm trước có vụ án thi công, sập chết 17 người..."
Nói đến đây, bỗng nhiên ý thức được: "À, khi đó Thẩm tiên sinh còn trẻ, còn đến trường, đâu chú ý những cái kia."
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Chuyện kia, anh nghe đưa tin qua.
Thế nhưng thì ra liên quan tới Kiều gia, lại chính là nhà Kiều Luyến?
Như vậy cha mẹ Kiều Luyến...
Có lẽ là nhìn ra anh nghi hoặc, bác sĩ Triệu lại mở miệng: "Cha mẹ Kiều tiểu thư, đều là người rất hòa thuận, thật sự là người không thể xem bề ngoài, không nghĩ tới làm ra chuyện kia. Lúc đầu căn bản tôi cũng không tin tưởng là cha mẹ của cô ấy làm, về sau phát hiện bọn họ dự định đưa hai đứa bé ra nước ngoài, bị người phát hiện, mới cắt đứt, coi là muốn lẩn trốn! Về sau bị trông coi quá nghiêm, sau cùng chịu không được áp lực bên ngoài, tự sát."
"Bọn họ chết rồi, Kiều gia phá sản. Một trận hỏa này, mọi người nhìn hai đứa bé khóc thành dáng vẻ đó, từng người cũng đều mềm lòng, liền không có làm khó bọn nhỏ."
Lông mày Thẩm Lương Xuyên càng vặn càng sâu, nghĩ đến Kiều Luyến mang theo em trai, một mình phấn đấu tại Bắc Kinh, anh không nhịn được mở miệng: "Cô ấy không có người thân khác sao?"
"Có. Cô ấy có một người chú, về sau tôi nghe nói, Kiều tiểu thư sống phụ thuộc vào nhà chú, thúc trong nhà chú có người chị họ, Kiều tiểu thư giống như không hợp chị họ kia, sau nhà xảy ra chuyện, chú cô ấy nhận hai người về, nhưng Kiều tiểu thư ầm ĩ một trận với chị họ, liền mang theo em trai đi, từ đó về sau, cũng không người nào biết bọn họ đi đâu, nếu không phải hôm nay tôi đụng phải, chỉ sợ cũng không biết, hiện tại Kiều tiểu thư thế này."
Thẩm Lương Xuyên nhíu lại lông mày.
Tính cách Kiều Luyến không tốt, gia cảnh ưu việt, bản thân ưu tú, để cho cô trời sinh có tư cách kiêu ngạo.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không bời vì nháo với chị họ một trận, liền mang theo em trai rời nhà trốn đi.
Ở trong đó, khẳng định phát sinh qua chuyện gì.
Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng tự hỏi.
Lại một lát sau, Kiều Luyến theo y tá trở lại.
Khi nhìn thấy cô, Thẩm Lương Xuyên đứng lên.