Thẩm Lương Xuyên mang đến chừng bảy tám người.
Thế nhưng các nhân viên an ninh Thẩm gia, chung vào một chỗ, lại có hai ba mươi người!
Thực lực cách xa, Thẩm Lương Xuyên rất khó rời đi.
Thẩm Tử Hào híp mắt lại: " cha, cha làm gì vậy?"
Thẩm Tu cười lạnh: " làm gì? Lén xông vào Thẩm gia, phải trả giá đắt, mấy người, đánh gãy hai đùng nó!"
Ngữ khí ngoan lệ, ánh mắt âm trầm, mang theo sát cơ và khát máu.
Dáng vẻ Thẩm Tu như vậy, để Thẩm Tử Hào cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Cậu ta híp mắt lại: " cha, đó là anh ta! Là con của cha!"
Thẩm Tu xùy một tiếng: " Ta không có con trai như vậy! Nếu ta cho nó mạng, như vậy ta muốn nó mất hai đùi thì tính toàn gì?"
Thẩm Tử Hào khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Trong mắt cậu ta, cha vẫn luôn là người đau khổ vì mẹ, sở dĩ không tốt với mẹ, cũng là bởi vì mẹ phản bội, thế nhưng làm sao cậu ta cũng muốn không nghĩ tới, một người cha, có thể đối với con của mình ác như vậy!
Cậu ta nhíu lông mày, liền nghe Thẩm Tu mở miệng: "Không muốn bị đánh gãy chân, con liền ngoan ngoãn lên lầu nghĩ lại lỗi lầm của mình! Ly hôn với Hạ Noãn Noãn, tiếp nhận hôn nhân an bài trong nhà!"
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại: " Cha "
Câu nói kế tiếp, làm thế nào cũng cũng không nói ra được.
Giờ khắc này, cậu ta đột nhiên hiểu tâm tình lúc Hạ Noãn Noãn bị Mai Phượng uy hiếp.
Người quan tâm bị lấy ra làm uy hiếp, loại phẫn nộ và bất đắc dĩ kia, làm cho cả người đều muốn hỏng mất!
Lúc cậu ta đang suy tư, một cánh tay rắn chắc, chợt đưa ra ngoài, ngăn ở trước mặt cậu ta, chợt, thân hình cao lớn của Thẩm Lương Xuyên đi về phía trước hai bước, ngăn ở trước mặt cậu ta, giọng nói có lực của anh truyền ra ngoài: "Tám năm trước, ông muốn đánh gãy chân của tôi, đều không có thực hiện, tám năm sau, ông lại phóng ngựa tới!"
Thẩm Tử Hào nhìn bóng lưng Thẩm Lương Xuyên đứng ở trước mặt mình.
Đột nhiên liền bị hung hăng nắm chặt.
Lúc cậu ta bất lực, có anh chống đỡ phía trước.
Thế nhưng Noãn Noãn thì sao?
Noãn Noãn bị Mai Phượng uy hiếp, cần có cậu ta nhất, cậu ta đang làm gì?
Là cậu ta không tín nhiệm, dồn Noãn Noãn đến cái đường cùng kia!!
Nghĩ tới đây, ánh mắt cậu ta kiên định, nhìn về phía trước.
Sau đó lúc này mới ý thức được Thẩm Lương Xuyên nói cái gì, vội mở miệng: "Anh, anh nói tám năm trước là có ý gì?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ nói: " tám năm trước, anh muốn thành lập câu lạc bộ cạnh tranh game, ông ta thừa cơ muốn đánh gãy chân của anh. Nếu như nếu không phải mẹ kịp mang anh rời đi, hiện tại anh không có đứng ở trước mặt rồi."
Tròng mắt Thẩm Tử Hào bỗng nhiên co rụt lại: " cái này, cái này sao có thể?"
Trên thế giới này, làm sao lại có người cha đối đãi độc ác với con của mình như vậy?
Ý nghĩ này vừa ra, liền nghe thấy Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng: "nghiệt tử giống như cậu, không nên sống trên thế giới này! Cắt chân của cậu tính là gì? Thẩm Lương Xuyên, hôm nay chính cậu đưa tới cửa, cũng đừng trách tôi không khách khí! Lên!"
Một câu rơi xuống, những người hộ vệ kia liền anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không dám nhúc nhích.
Thẩm Tu giận: "Lên! Không lên xéo ngay cho tôi!"
Lời này rơi xuống, lúc này mới có mấy người vọt lên.
Thẩm Tử Hào nhìn thấy tình huống này, đột nhiên sinh ra một sự xúc động, cậu ta tựa lưng đứng chung một chỗ với Thẩm Lương Xuyên: " Anh, em và anh cùng một chỗ!"