Có lẽ là bởi vì cô đã từng là Vong Xuyên, cho nên người bên kia vô cùng chiếu cố, cái gì đều cho cô, lên mỗi lần đề cử vị thứ nhất, đều là luyến xuyên.
Cho nên, nửa tháng ngắn ngủi, cô liền có mấy chục vạn người hâm mộ.
Mỗi lần dẫn chương trình, người xem Online, có thể đạt tới mấy vạn.
Lại thêm việc cô chơi game tốt, giải thích cũng vô cùng đúng chỗ, sự phân tích càng có giải thích của mình, cho nên người chú ý cô, người quan sát tranh tài của cô, đều có thể lưu lại, trở thành fan trung thành của cô.
Luyến xuyên trên kênh trực tiếp, liền phát nóng!
Chẳng qua bây giờ, cô mang thai, cho nên thời gian mỗi ngày dẫn chương trình có hạn, chỉ dẫn chương trình ba giờ, vô cùng khắc chế.
Chờ đến sau khi dẫn chương trình hoàn tất, đã đến chín giờ tối.
Cô liền đi tắm rửa, rồi ngủ.
Thế nhưng một đêm này, côlại thế nào cũng ngủ không được.
Tô Châu là không có khí ấm.
Trong phóng khá lạnh.
Dù là từ nhỏ lớn lên ở phương Nam, thế nhưng ở Bắc Kinh tám năm, cô cảm giác mình đều thích ứng khô khan bên kia.
Nghĩ như vậy, cô liền co người lại.
Lúc tay chân lạnh lẽo, cô liền không nhịn được nghĩ tới Thẩm Lương Xuyên.
Bàn tay của anh, luôn luôn ấm áp.
Lúc hai người bọn họ ngọt ngào, ban đêm ngủ, cô luôn luôn rút vào trong ngực của anh.
Dù là trong phòng có máy sưởi, ngủ như vậy, sẽ khiến hai người một thân mồ hôi, cô cũng chưa bao giờ rời khỏi anh.
Mà bây giờ...
Kiều Luyến ôm gối, nhắm mắt lại.
Có nước mắt chậm rãi từ khóe mắt rơi xuống.
Rất nhanh tới ngày thứ hai.
Sáng sớm, cô liền rời giường thu thập cho mình.
Mùa đông ở Tô Châu, vẫn còn chút lạnh.
Cô mang theo một cái mũ, khăn quàng cổ, cúi đầu, liền có thể che phủ mình cực kỳ chặt chẽ.
Đi trên đường phố, cô cũng không khác người bình thường.
Cô đi tới một cửa hàng quen mua bữa sáng, sau đó liền đi ra chợ bán thức ăn mua ít thức ăn.
Đi trên đường, loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, lần nữa tới.
Cô quay đầu nhìn một chút, người đến người đi trên đường phố, không có gì kỳ lạ.
Kiều Luyến thở dài.
Đoạn thời gian gần đây, cô luôn cảm thấy, có người đang theo dõi cô, giám thị cô, thế nhưng mỗi lần quay đầu, lại đều không có phát hiện người nào.
Kiều Luyến cảm thấy khẳng định mình làm ký giả, tố chất thần kinh cao rồi.
Nàng lắc đầu, liền trở về phòng của mình.
Mà cách đó không xa, bên đường phố, có một chiếc xe con màu đen đang ngừng.
Trong xe.
Lục Nam Trạch ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe, mê luyến đuổi theo thân hình của cô.
Nửa tháng này đến nay, đây gần như thành thói quen của anh ta.
Tài xế kiêm chức trợ lý ở phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn của anh ta, không nhịn được mở miệng nói: "Tiên sinh, vì sao anh không đi tìm Kiều tiểu thư?"
Cái này căn bản không phải phong cách của Lục tiên sinh!
Lục tiên sinh cho tới bây giờ, đều là nhìn trúng cái gì, trực tiếp cướp bóc!
Thế nhưng lần này, đều như trông ngóng nửa tháng, còn không hạ thủ?
Nhưng lời này rơi xuống, Lục Nam Trạch liền chậm rãi mở miệng: " không vội."
Đương nhiên không nóng nảy.
Anh ta hiểu rõ Kiều Luyến.
Lúc này qua tìm cô, sẽ chỉ làm cô cảm giác phản cảm.
Dù sao Thẩm Lương Xuyên đã rời đi, anh ta muốn cho cô thời gian, để cho cô quên anh.
Chỉ cần cô ở Tô Châu, chỉ cần không có Thẩm Lương Xuyên, anh ta liền có tự tin, Kiều Luyến nhất định sẽ yêu anh ta.
Nghĩ tới đây, Lục Nam Trạch gợi lên bờ môi, nụ cười yêu mị bên môi này, càng rõ ràng.