Trong bóng tối, tiếng Kiều Luyến hít thở truyền tới, giống như mèo nhỏ, để cho người ta thương tiếc.
Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn sang, cô co lại thành một đống, lại làm cho anh không biết nên làm sao đối mặt.
Anh chăm chú nắm lấy nắm tay, bỗng nhiên xuống giường, đổi quần áo, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh lái xe, đi loạn trong đêm Bắc Kinh.
Anh không biết nên đi nơi nào.
Thế nhưng đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, lại phát hiện anh đã đi tới trước mộ của Mạc Vô Tâm.
Trong đêm gió rất lạnh.
Gào thét thổi qua xe anh.
Anh dừng xe lại.
Ngồi trên ghế lái trong chốc lát, liền đẩy cửa xe ghế lái ra, sau khi xuống xe, đi ra phía sau, lấy ra một bình rượu, sau đó anh chậm rãi đi vào.
Trong khu nghĩa trang, gió lạnh thổi, nhưng anh chưa bao giờ tin quỷ thần, dù là giờ này khắc này, sắc trời tối đen như vậy, anh vẫn đi lên phía trước, đi thẳng tới trước mộ Mạc Vô Tâm.
Trên mộ khắc tên thật của cậu ấy: Tuần Tụng.
Sắc trời đen như vậy, chung quanh cũng không có ánh đèn, chỉ có đèn đường chiếu tới, để ảnh chụp trên bia mộ hiện ra nhan sắc kỳ dị, âm u đáng sợ, nhưng đối với anh mà nói, lại không cảm thấy sợ hãi.
Qua tám năm, tướng mạo cậu ấy, cũng vẫn dừng lại ở tám năm trước.
Thẩm Lương Xuyên ngồi xổm người xuống, lẳng lặng ở nơi đó, nhìn cậu ta.
Mạc Vô Tâm, cậu, có phải không cam tâm hay không?
Anh giơ bình rượu lên, đặt mông ngồi ở bên cạnh bia mộ, lại lấy từ trong túi ra hai cái ly rượu.
Mở bình rượu, rót vào hai cái ly.
Sau đó anh liền cầm lênmột chén, nâng ly với bia mộ: "Anh em, thật có lỗi, Tống Nguyên Hi tự mình rời đi, đến nay còn không có liên lạc."
"Mình biết, con bé không có cách nào đối mặt với mình và tiểu Kiều."
"Anh em, mình sẽ tìm được con bé, đồng thời chiếu cố tốt nó, cậu yên tâm."
"MÌnh và tiểu Kiều... Có lỗi với cậu."
Nói xong câu nói này, anh ngửa đầu, nốc ly rượu cay vào bụng.
Cái loại cảm giác này, nồng độ rượu rất cao, uống hết như vậy, giống như là một đám lửa, trực tiếp thiêu đốt trong dạ dày.
Anh ngồi đó, bình tĩnh nhìn bia mộ kia.
Một lúc sau, anh mới cúi thấp đầu xuống.
Sau đó, liền không nói câu nào, chỉ nốc từng ly vào trong bụng.
Hốc mắt của anh, đều có chút ướt át.
Nhưng đàn ông không dễ rơi lệ.
Anh nhìn chằm chằm phía trước, giống như lại về ngày tám năm trước...
Từ nhỏ anh có gia giáo rất nghiêm, sẽ rất ít khi uống rượu như vậy.
Lần đầu uống rượu như vậy, là bởi vì lần kia...
Anh và Mạc Vô Tâm, vất vả chuẩn bị một tháng, câu lạc bộ hoàn chỉnh, chỉ chờ tiểu Kiều đến Bắc Kinh đoàn tụ với họ.
Thế nhưng cô lại gọi điện thoại tới.
"Thật xin lỗi, em không thể chơi game..."
Lời đơn giản, để tim của anh, lúc ấy đều co rút.
Anh không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Năm ý, vì thành lập câu lạc bộ, bị Thẩm gia đuổi ra ngoài, cùng Hạ Diệp Hoa gặp phải nguy cơ sinh tồn.
Thế nhưng xem như là vậy, anh vẫn cắn răng kiên trì mộng tưởng.
Anh vẫn cho là, trên cái thế giới này, tiểu Kiều là người duy nhất sẽ không phản bội anh.
Bọn họ cũng từ trò chơi, đi đến hiện thực, dẫn tới hôn lễ.
Anh vẫn cảm thấy, cho dù bọn họ là yêu trên mạng, thế nhưng tình cảm giữa bọn họ, cũng đã kiên trinh tốt hơn nhưng cái hiện thực.
Anh thậm chí muốn dắt tay cô, cùng đi tới đỉnh cạnh tranh game.