Vương Lan ngập ngừng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau khi đối diện ánh mắt Kiều Luyến, lại tranh thủ thời gian cúi đầu: " tôi, tôi... Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô..."
Nói còn chưa dứt lời, Kiều Luyến liền hùng hổ dọa người hỏi thăm: "Là ai bảo cô đổi? Thẩm Lương Xuyên? Hạ Diệp Hoa? là thím Lý, hay là... Tống Nguyên Hi?!"
Vương Lan nhất thời chân tay luống cuống: "Phu nhân, tôi thật sự không biết cô đang nói cái gì."
Thấy cô ta một bộ chết sống không mở miệng, Kiều Luyến híp mắt lại: " Vương Lan, nhà cô thiếu hai mươi vạn vay nặng lãi, tiền kia làm sao mà trả?"
Một câu, để Vương Lan rụt rụt bả vai lại: "Tôi, tôi, tôi..."
"Bỗng nhiên có khoản tiền lớn, nếu như bà không nói rõ chân tướng cho tôi biết, vậy tôi cũng chỉ có thể mời cảnh sát đến giúp đỡ."
Nói đến đây, Kiều Luyến cầm điện thoại di động lên, ấn 110, ngay lúc cô sắp gọi, Vương Lan vừa sốt ruột, vội vàng đè điện thoại di động của cô xuống: " Phu Nhân!"
Kiều Luyến nhìn cô ta chằm chằm, trên mặt giống như cười mà không phải cười.
Vương Lan sắp phát khóc, khẩn trương nhìn xung quanh, sau cùng cắn răng một cái: " Phu nhân, cô đi theo tôi."
Kiều Luyến bỏ điện thoại di động vào trong túi, đi theo cô ta vào trong góc.
Người bên kia rất ít, trên cơ bản không có người nào đi qua.
Sau khi họ đi vào trong, Kiều Luyến liền quay đầu, bình tĩnh nhìn bà ta: " là ai cho cô hai mươi vạn?"
Vương Lan cắn môi, ngay lúc Kiều Luyến cho là cô ta muốn mở miệng, đã thấy cô ta bỗng nhiên lập tức quỳ gối trước mặt cô!
Kiều Luyến giật nảy mình, bỗng nhiên lui về sau một bước: " Cô làm gì vậy?"
Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, ai còn động một chút là quỳ xuống?
Mắt Vương Lan đỏ hồng, cúi đầu: Dập đầu với cô ba cái.
Trên trán đều đã sưng đỏ, cô ta nghẹn ngào mở miệng nói: "Phu nhân, cầu xin cô, bỏ qua cho tôi đi!"
Kiều Luyến thật sự là bị câu nói này chọc cười!
Cô bình tĩnh nhìn Vương Lan: " Vương Lan, bà cảm thấy tôi dựa vào cái gì buông tha, tha cho kẻ xém chút hại mình không thể sinh con?"
Vương Lan cúi đầu, khóc: "Phu nhân, tôi thật sự không thể nói..."
Kiều Luyến nhẫn tâm: " Vậy thì tới sở cảnh sát."
Nhưng vừa mới nói xong, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói: " Mẹ, con đói rồi."
Kiều Luyến sững sờ, quay đầu, liền thấy một đứa bé tám chín tuổi, nhưng trên mặt rất bẩn, nhìn không ra ngũ quan là con gái, nhún nhảy chạy tới.
Con bé nhìn Vương Lan, đặt mông ngồi dưới đất:"Mẹ, con đói rồi."
Dáng vẻ đó, rõ ràng là có chút không bình thường.
Vương Lan nhìn con bé, bỗng nhiên khóc lớn, ôm chặt lấy con gái, nhìn về phía Kiều Luyến: " Phu nhân van xin cô bỏ qua cho mẹ con chúng tôi! Tôi thật sự không thể ngồi tù, con gái của tôi bị bọn vay nặng lãi bắt đi, hoảng sợ đâm ra bị điên, bây giờ sinh hoạt của nó cũng không thể tự gánh vác, tôi không thể ngồi tù, phu nhân, van cô, van cô, ô ô ô..."
Nói xong lại dùng sức dập đầu với Kiều Luyến.
Tràng diện thê lương này, để Kiều Luyến mím chặt môi.
Cô yên lặng nhìn tình cảnh trước mặt, sau cùng siết chặt nắm đấm, cầm điện thoại di động, lẳng lặng rời đi.
Thẳng đến khi đi xa, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của bọn họ sau lưng.
Cô hít vào một hơi thật sâu, gọi cho Thẩm Lương Xuyên: " Giúp em tra giao dịch ngân hàng của Tống Nguyên Hi gần đây."