Thẩm Lương Xuyên chỉ điều thứ hai: " thứ hai, chính là chúng ta làm sao mới có thể để cho Lục Nam Trạch không hoài nghi, để em tiến vào công ty của anh ta, chuyện này, kỳ thật rất đơn giản, bời vì... Em vốn là nhân viên của công ty họ..."
Một câu, để Kiều Luyến hơi sững sờ, chợt ngẩng đầu lên: "Tại sao anh nói như thế?"
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "APP điện tử cạnh tranh là của công ty bọn họ."
Kiều Luyến mở to mắt nhìn.
"Còn có điều thứ ba..."
-
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, bác sĩ gia đình, liền đi tới biệt thự Kiều gia.
Làm kiểm tra toàn thân cho Kiều Luyến, bác sĩ đề nghị: " Kiều tiểu thư bời vì đụng đầu, chảy máu, cho nên hiện tại thân thể có chút mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi thật nhiều, ngược lại đứa bé rất khỏe mạnh, tâm thai đều rất bình thường."
Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu, tiếp đó nghi ngờ hỏi thăm: "Tâm thai sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Hiện tại đã có thể nghe được tâm thai."
Thẩm Lương Xuyên nhất thời hưng phấn: "Có thể cho tôi nghe không?"
Bác sĩ cười: "Đương nhiên có thể."
Sau đó, đem máy móc siêu vi, đặt trên bụng Kiều Luyến, tìm được vị trí tâm thai.
Chợt, có thể nghe được tiếng tim đập yếu ớt.
Tiếng tim đập rất nhanh, nhanh đến sắc mặt Thẩm Lương Xuyên cũng thay đổi: " Tôi đếm, cảm giác một phút đồng hồ có thể nhảy hơn một trăm năm mươi cái, cái này, không có vấn đề chứ?"
Bác sĩ lắc đầu: "Đứa bé còn nhỏ, đây là bình thường."
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới yên lòng lại.
Kiều Luyến nằm ở trên giường, nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào bụng của mình.
Nhịp tim trong máy móc, để cho cô cảm thấy rất thần kỳ, giờ này khắc này, cuối cùng cô cảm giác được, chính mình dang dưỡng một sinh mệnh.
Một loại sứ mệnhthần thánh, tự nhiên sinh ra, để cho cô vô luận như thế nào, cũng phải bảo vệ đứa bé.
Cô hít vào một hơi thật sâu, chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên nghiêm túc.
Một đôi mới làm cha mẹ, giờ này khắc này, đều cảm giác khẩn trương trước nay chưa có.
Bọn họ thậm chí cũng không dám lớn tiếng thở, sợ quấy nhiễu đến sinh mệnh yếu ớt.
Chờ đến khi bác sĩ lấy máy móc ra, tiếng trong phòng biến mất, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ gia đình nhìn bộ dạng của bọn họ, nở nụ cười.
Sau đó liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng.
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau, chợt ánh mắt cùng rơi vào bụng của cô.
Nơi đó đến bây giờ, vẫn bằng phẳng như cũ, da thịt trắng nõn bóng loáng tinh tế, đầy co dãn.
Tay Thẩm Lương Xuyên đặt ở bên trên, chợt mở miệng: "Nó có thể cảm giác được chen chúc hay không?"
Loại vấn đề nhược trí này, để Kiều Luyến lập tức nở nụ cười.
Tiếp theo, Kiều Luyến mới lắc đầu: " Thẩm Lương Xuyên, anh có phải bị đổi rồi không? Mau trả ông xã lại về cho em~ "
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên ho khan một tiếng, đứng lên.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Bác sĩ vừa mới nói, thân thể của em tạm thời không có vấn đề gì lớn. Huống hồ..."
Thẩm Lương Xuyên nói đến đây, cúi thấp đầu xuống: "Anh ta hẳn là sẽ không làm gì đối với đứa bé này nữa."
Lúc trước, Kiều Luyến đụng đầu, tiến vào phòng phẫu thuật.
Sau khi cô té xỉu, nếu như Lục Nam Trạch muốn hủy đi đứa bé kia, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng anh ta ngay ở bài học cuối cùng, lại từ bỏ.
Thẩm Lương Xuyên tin tưởng, Lục Nam Trạch không dám.