Kiều Luyến muốn hoàn thành xong nhiệm vụ, dự định tùy tiện chỉ một bộ, đưa cho Lục Nam Trạch.
Sau khi đi vào cửa hàng, Kiều Luyến đánh giá chung quanh.
Sau cùng bị Lục Nam Trạch mang theo, tiến vào một cửa hàng may sẵn cao cấp.
Quàn áo bên trong kiểu dáng nhiều mặt, so với bên ngoài càng thêm đặc sắc.
Bởi vì đây là cửa hàng nam trang, cho nên phục vụ tiến lên một bước, đánh giá Lục Nam Trạch và Thẩm Lương Xuyên, nghi ngờ mở miệng: "Xin chào, xin hỏi là vị tiên sinh nào muốn mua đồ?"
Lục Nam Trạch tiến lên một bước: " Tôi."
Ánh mắt Kiều Luyến, tùy ý dạo qua một vòng trong phòng, bỗng dưng ánh mắt sáng lên: "Bộ này không tệ!"
Treo giữa cửa hàng là mộ bộ âu phục.
Thiết kế đuôi én, để lễ phục nhiều thêm một phần xinh xắn.
Lại thêm màu sắc cà vạt, càng làm toàn bộ lễ phục, tăng lên mấy phần sắc thái, để nó lập tức trổ hết tài năng.
Kiều Luyến chạy tới.
Lục Nam Trạch cùng Thẩm Lương Xuyên liếc nhau, đi theo qua.
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm bộ đồ kia: "Ừ, bộ này không tệ."
Chỉ cần cô chọn cho anh ta, cũng không tệ.
Nhưng ý nghĩ này vừa rơi xuống, chỉ thấy Kiều Luyến hưng phấn quay người, kéo cánh tay Thẩm Lương Xuyên lại: " em cảm thấy bộ này đặc biệt thích hợp với anh! Anh mau thử xem, cho em nhìn!"
Lục Nam Trạch:...!!
Lục Nam Trạch nhíu lại lông mày, không nói hai lời, chỉ bộ đồ, mở miệng nói với nhân viên: "Giúp tôi lấy bộ này."
Nhân viên nghe nói như thế, nhất thời lộ ra dáng vẻ khổ não: " Lục tiên sinh, bộ đồ tây này là bản số lượng, tiệm chúng tôitrải chỉ có một bộ."
Lục Nam Trạch đi đến trước mặt Kiều Luyến: " Tôi..."
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Thẩm Lương Xuyên trực tiếp đưa bộ đồ cho cho nhân viên: " Tôi mua."
Tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp: "Hình như hôm nay là tôi tới giúp mua quần áo?"
Thẩm Lương Xuyên khiêu mi: "Cho nên, người nào quy định tôi không thể mua?"
Lục Nam Trạch:...
Kiều Luyến ở bên cạnh ủng hộ Thẩm Lương Xuyên: " Đúng vậy, bộ quần áo này, cũng cũng không thích hợp với anh. Ngước lại tôi cảm thấy...
Kiều Luyến bỗng nhiên đảo tròng mắt giảo hoạt một lần, trực tiếp xách từ bên cạnh xuống đến một bộ đồ chủ yếu, đưa cho Lục Nam Trạch: " Anh thích hợp bộ này."
Lục Nam Trạch nhìn bộ đồ trong tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bộ đồ kia xanh xanh đỏ đỏ, hoàn toàn không hợp với hình tượng anh ta.
Nhưng ngẩng đầu, trông thấy trong ánh mắt Kiều Luyến chợt lóe lên tia ranh mãnh, lửa giận của anh ta, lại lập tức dập tắt.
Anh ta đứng ở đằng đó, bình tĩnh nhìn Kiều Luyến.
Giờ này khắc này, cô trêu, lại làm cho anh ta cảm giác giống như là cuối cùng về lại lúc trước.
Nụ cười bên môi, dần dần biến mất, cả khuôn mặt đều lạnh xuống.
Chợt, hắn lấy bộ đồ mà Kiều Luyến lựa chọn, trực tiếp đưa cho nhân viên: " Gói bộ này cho tôi."
Cử động này, để Kiều Luyến kinh hãi!
Cô chẳng qua là buồn phiền, tìm trong tiệm bộ khó coi nhất cho anh ta đó.
Thế nhưng sao anh ta lại có thể mua?
Anh ta như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của Kiều Luyến.
Kiều Luyến ho khan một tiếng, không nói gì.
Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên và Lục Nam Trạch đều trả tiền, hai người mang theo một cái túi, ba người hướng cửa ra bãi đậu xe.
Xe hai người, đỗ ở cùng nhau.
Ba người sẽ vì vậy mà tạm biệt.
Kiều Luyến không nói lời gì, trực tiếp dự định lên xe.
Nhưng vào lúc này, cổ tay chợt bị Lục Nam Trạch níu lại!