Đám cảnh sát sợ ngây người.
Thẩm Lương Xuyên có vợ, cái này mọi người đều biết.
Lục Nam Trạch lại tuyệt đối không ngờ rằng, Kiều Luyến lại là vợ của anh ta!
Kiều Luyến kết hôn?
Sao cô ấy có thể kết hôn!
Lục Nam Trạch đột nhiên đưa tay, muốn đoạt giấy hôn thú tới
Thế nhưng Thẩm Lương Xuyên lại mở ra cho cảnh sát xem xét rồi trực tiếp bỏ vào trong túi của mình, chợt, anh dùng ngữ khí bình tĩnh mở miệng, nhưng lại để người ta không dám trống lại: " Cho nên, tôi đến mang vợ của mình đi, người nào có ý kiến?"
Người nào có ý kiến?
Đây quả thực là sự việc thiên kinh địa nghĩa được không?
Hai tên cảnh sát đều trợn tròn mắt!
Mà Thẩm Lương Xuyên nói xong lời này, liền mặc kệ mọi chuyện, dắt tay Kiều Luyến đi ra ngoài.
"Dừng lại!"
Lục Nam Trạch tiến lên một bước, trực tiếp đưa tay muốn cướp đoạt!
Thẩm Lương Xuyên đẩy Kiều Luyến sang bên cạnh, chợt một chân đá về phía Lục Nam Trạch.
Lục Nam Trạch cũng không bị ăn đấm, thân hình vừa chuyển về phía Kiều Luyến.
Thẩm Lương Xuyên đá trật quay người lại, một quyền đấm lên sau gáy của anh ta.
Lục Nam Trạch nghe được âm thanh, vô thức tránh né...
Trong chớp mắt, hai người đàn ông đã đăng ra vài lần!
Thân thủ giống nhau!
Nhưng Lục Nam Trạch là đến cướp người, độ khó khăn vốn cao hơn, lại thêm Kiều Luyến chạy trốn, khi Thẩm Lương Xuyên bức Lục Nam Trạch lui về sau, Kiều Luyến đã dẫn đầu xông ra ngoài.
Thẩm Lương Xuyên theo sát mà ra.
Hai người chạy thẳng đến xe của Tống Thành ở bên ngoài.
"Dừng lại! Không thể thả bọn họ đi!" tiếng nói tức giận của Lục Nam Trạch truyền tới, đáng tiếc, khi anh ta vội đi tìm Kiều Luyến nên cũng không mang bảo vệ!
Giờ phút này, bên trong căn biệt thự không có người hỗ trợ để Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên thuận lợi lên xe.
Xe chuyển động, Lục Nam Trạch cũng không có khả năng bắt người trở lại.
Anh ta tức giận siết chặt nắm đấm, nụ cười trên mặt đã không còn sót lại chút gì, cặp đồng tử tà mị gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe kia đi xa, một lúc sau mới nở nụ cười gằn: " Thẩm Lương Xuyên... Một ảnh đế mà thôi! Kiều Luyến, tôi sẽ để cho em ngoan ngoãn trở về!"
-
Lên xe, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cô mới phát hiện tứ chi bất lực, hai chân như nhũn ra.
Cô tựa trên người Thẩm Lương Xuyên, chờ đến khi bình phục tâm tình, lúc này mới ngẩng đầu, liền thấy cái cằm cương nghị của Thẩm Lương Xuyên.
Thế nhưng ánh mắt anh nhìn mình lại nhu hòa.
Kiều Luyến cắn môi: " Thẩm Lương Xuyên, thật xin lỗi..."
Cô một mực trốn tránh anh ta, không phải bởi vì sợ hãi, e ngại, mà bởi vì không có chuẩn bị kỹ càng.
Sự tình tám năm trước, cô muốn tính toán rõ ràng từng cái một.
Lục Nam Trạch quyền thế to lớn, đầu rồng ép đầu rắn, không nói Thẩm Lương Xuyên chỉ là một ảnh đế, coi như Thẩm Lương Xuyên là nhân vật lợi hại cỡ nào, ở Giang Nam, cũng không phải là đối thủ của anh ta...
Không nghĩ tới một lần gặp mặt đột ngột, lại đem Thẩm Lương Xuyên vào ân oán của cô cùng Lục Nam Trạch.
Với cô Lục Nam Trạch có thể sẽ hạ thủ lưu tình, thế nhưng đối với Thẩm Lương Xuyên...
Kiều Luyến run lên, không dám tưởng tượng hậu quả kia.
Khi lời xin lỗi của cô vừa ra khỏi miệng, cổ tay lại bị Thẩm Lương Xuyên níu lại: " Kiều Luyến, em là vợ của anh."
Kiều Luyến hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt thâm thúy của anh.
"Tám năm trước, lúc em tan cửa nát nhà, anh không ở bên cạnh em."
"Hiện tại, tất cả mọi chuyện, anh nguyện gánh vách cùng em."
Một câu, để Kiều Luyến rơi nước mắt.