Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên đều là người kiêu ngạo.
Thẩm gia không có người đưa thiếp mời tới, bọn họ sẽ không mở miệng.
Thế nhưng...
Thẩm gia bận rộn như vậy, nếu như Mai Phượng cố ý sót lại Hạ Diệp Hoa, Thẩm Tử Hào cẩu thả như vậy, làm sao biết được?
Còn có nhà gái Hạ Noãn Noãn, càng không có khả năng chú ý tới khách mời hôn lễ!
Chuyện này... Nếu như bọn họ không có người ra mặt, như vậy người câm thua thiệt, liền ăn chắc!
Sau đó, chắc chắn là Mai Phượng nói một câu, thật xin lỗi, là bà ta sơ sót.
Kiều Luyến nhíu mày.
Hiện tại, làm sao bây giờ?
Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên không hạ xuống mặt mũi này, cô có thể!
Kiều Luyến lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, đi lên trên lầu, suy nghĩ một chút, cô bấm số Hạ Noãn Noãn.
Hôm nay Hạ Noãn Noãn đang hóa trang, ngày mai cô dâu thế nào, nhà thiết kế muốn thiết kế ra mấy kiểu tóc, để cho cô lựa chọn.
Loại chuyện này, mẹ Hạ và Mai Phượng, còn có Thẩm Tử Hào đều tới.
Điện thoại kết nối, Hạ Noãn Noãn ngồi đó, mặc cho nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô.
Kiều Luyến mở miệng: "Noãn Noãn, bây giờ em thuận tiện nói chuyện không?"
Hạ Noãn Noãn nhìn mấy người sau lưng một chút, nhỏ giọng mở miệng: "Thuận tiện."
"Ừm, là như vậy, hôn lễ Thẩm gia, vì cái gì không có thư mời của mẹ?"
Ánh mắt Hạ Noãn Noãn lóe lên, nhất thời hiểu ý Kiều Luyến: " Em đã biết."
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn giống như là người không có việc gì, chờ đến khi thợ trang điểm làm tóc xong, lúc này cô mới đứng lên.
Cô mang theo thẹn thùng cúi đầu, da thịt trắng noãn lộ ra.
Một thân áo cưới màu trắng, nổi lên khí chất xuất trần, giống như thiên sứ, để tất cả mọi người nhìn ngây người.
Cô hóa trang không đậm, chỉ tô chút son môi, cả người liền lập tức tăng lên độ sáng ngũ quan.
Bình thường Hạ Noãn Noãn nhu tình như nước, đứng ở đằng đó xinh đẹp, nhưng dù sao cho cũng không để cho người ta cảm giác được, thế nhưng giờ này khắc này, cô giống như sân nhà thế giới, nhất cử nhất động, dẫn động lòng người.
Chí ít, mắt Thẩm Tử Hào đều nhìn thẳng.
Trước kia cậu ta chỉ biết là Hạ Noãn Noãn xinh đẹp, thật không nghĩ đến vậy mà xinh đẹp như vậy.
Mẹ Hạ cũng cười ha hả tiến lên một bước: "Noãn Noãn nhà chúng ta, thật xinh đẹp!"
Nói qua, hốc mắt liền đỏ lên.
Hạ Noãn Noãn mỉm cười.
Mai Phượng ở bên cạnh nhìn lấy, không nhịn được dấm một câu: "Tay nghề thợ trang điểm thật đúng là tốt!"
Hạ Noãn Noãn không đi so đo ý trong lời nói bà ta, mà chính là nhìn Thẩm Tử Hào, chợt mở miệng nói: "Mẹ một mực nói, khuôn mặt này, đem đầu tóc cuộn lại sẽ càng xinh đẹp, em còn không tin, cảm thấy xõa tóc đẹp mắt, không nghĩ tới quấn lại, đích thật là càng đẹp mắt, chờ ngày mai gặp mẹ, khẳng định mẹ sẽ giễu cợt em."
Câu nói này rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền chú ý tới, trên mặt Mai Phượng, hiện lên mấy phần không được tự nhiên.
Thẩm Tử Hào nghe nhắc tới Hạ Diệp Hoa, trong lòng trầm xuống.
Nhưng nhìn tóc của cô, cũng cảm thấy, cô quấn tóc lại đẹp mắt.
Cậu ta gật đầu: "Ánh mắt mẹ, luôn luôn không tệ."
Khi còn bé, mẹ của cậu ta, trong số tất cả người mẹ, xinh đẹp nhất.
Tham gia hội phụ huynh, mẹ đi, có thể thu hoạch được cái nhìn chăm chú của người khác.
Chờ đến khi các gia trưởng đi, các bạn học cũng đều quay chung quanh cậu ta, khích lệ mẹ xinh đẹp.
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt Thẩm Tử Hào có sự giật mình.