Trương Xuân hoa hơi híp tròng mắt.
Kiều Luyến buông tay: " Vậy tôi có thể đi được chưa?"
Nếu không phải Trương Xuân Hoa ngăn ở ngoài cửa, cô đã sớm rời đi, căn bản không cần ở đây nghe bà ta nói nhảm nhiều như vậy.
Trương Xuân Hoa nghe nói như thế, nhất thời có chút tức hổn hển.
Bà ta muốn xem, là Kiều Luyến khóc lóc kể lể, bối rối, không biết chỗ sai.
Bà ta muốn xem Kiều Luyến bị đánh xuống tầng chót nhất, muốn xem Kiều Luyến chật vật không chịu nổi.
Thế nhưng Kiều Luyến lúc này, nhìn qua vẫn luôn vênh váo tự đắc, giống như trong tòa soạn báo...
Một người mới nhỏ bé, thái độ mỗi lần nói chuyện với chính mình, đều mang sự cao ngạo.
Cái này, thật ra là Trương Xuân Hoa hiểu lầm rồi.
Từ nhỏ gia cảnh Kiều Luyến ưu việt, những năm này dù sa sút, thế nhưng thực chất kiêu ngạo bên trong, vẫn tồn tại.
Cô hiện tại so với trước kia, đã thu liễm quá nhiều.
Trương Xuân Hoa rất thích đám nhân viên, mỗi ngày đi theo sau mông bà ta, thế nhưng Kiều Luyến không có làm những thứ này, bà ta luôn cảm thấy Kiều Luyến quá kiêu ngạo.
Thế nhưng lời muốn nói cũng đã nói xong, Trương Xuân Hoa đành phải tránh thân thể ra, để cho cô qua.
Kiều Luyến đi thẳng qua trước mắt bà ta.
Trương Xuân Hoa nhìn bóng lưng cô, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta hít sâu mấy hơi, lúc này mới bình phục hơi thở.
Gấp cái gì?
Dù sao đợi lát nữa buổi họp báo ký giả bắt đầu, không phải cô ta sẽ chật vật sao!
Cũng không tin ở trước mặt đám tòa soạn lớn, Thẩm Lương Xuyên sẽ thừa nhận anh ta và Vong Xuyên có tình cảm!
Trương Xuân Hoa nghĩ tới đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài.
-
Kiều Luyến từ trong phòng vệ sinh đi ra, liền đi vào phòng nghỉ ngơi của Thẩm Tử Hào.
Thẩm Tử Hào cầm điện thoại di động xem tin, vừa lướt vừa mắng: "Đám người này quả thực là não tử có hố!"
Sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ Kiều Luyến, Thẩm Tử Hào nhíu mày: "Sao cô vẫn không sốt ruột như thế?"
"Sốt ruột hữu dụng không?" Kiều Luyến dù bận vẫn ung dung ngồi xuống bên cạnh, đáp lại một câu nói như vậy.
Thẩm Tử Hào suy nghĩ một chút, giống như đúng là có lý.
Sốt ruột cũng vô dụng thôi.
Thế nhưng...
Liếc nhìn Kiều Luyến từ trên xuống dưới, lúc này Thẩm Tử Hào mới do dự mở miệng nói: "Cô có phải, có chuyện gì gạt tôi hay không? Tôi luôn cảm thấy, sự tình không thích hợp."
Kiều Luyến ngậm miệng cười.
Đang muốn mở miệng, có nhân viên lập tức đi vào: " Kiều tiểu thư, Thẩm ảnh đế đã tới, Tống Thành nói để cô qua buổi họp báo."
Kiều Luyến khẽ gật đầu, đứng lên, dự định đi theo nhân viên ra ngoài.
Vừa đi hai bước, lại bị Thẩm Tử Hào kéo ống tay áo lại: " Này, cô sẽ không thật sự ngốc nghếch, muốn đi giúp ông xã mình làm sáng tỏ chứ?"
Kiều Luyến:...
Thẩm Tử Hào nhíu mày: " Tôi đi chung với cô."
Sau đó, hai người liền theo nhân viên đi ra ngoài.
Bọn họ đi vào trong phòng hội nghị, liền thấy Tống Thành đã đứng trên đài nói lời dạo đầu qua loa khách sáo: "Đầu tiên, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã tới đây..."
Thẩm Tử Hào yên lặng dò hỏi Kiều Luyến: "Cô nói, Vong Xuyên sẽ tới hay không? Thật không biết dung mạo ra sao, làm cho Thẩm Lương Xuyên mê thành dáng vẻ đó! Khẳng định là hồ ly tinh."
Kiều Luyến: "... Cô ấy đã tới."
Thẩm Tử Hào nhìn bốn phía: "Ở đâu?"
Lời này rơi xuống, liền có ký giả phát hiện bọn họ, bỗng nhiên chạy lên: " Vong Xuyên, xin hỏi cô thật sự là tiểu tam của Thẩm ảnh đế sao?"