Cô cho là, mình có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, sau đó đi vào hôn nhâ, thật không nghĩ đến cuối cùng, đây chẳng qua là một loại ý nghĩ xằng bậy.
Thẩm Lương Xuyên không tốt với cô, ít nhất là có thể sờ được, thấy được.
Thế nhưng người kia, cô căn bản không biết anh là ai, không biết tên thật của anh, không biết anh ở đâu.
Cô muốn tìm anh, nhưng ở BJ chừng mấy trăm vạn người, làm sao cô từ biển người mênh mông, tìm ra anh đây?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến cúi thấp đầu xuống, ở sâu trong nội tâm hiện ra một sự tuyệt vọng và ưu thương.
Anh là kẻ lường gạt.
Dù đoạn tình yêu hư vô đã qua tám năm, thế nhưng mỗi lần nhớ tới, đều sẽ mang lại cho cô khó chịu.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, không để cho mình đắm chìm trong trong hồi ức, nỗ lực đứng thẳng người.
Sau đó liền thấy chiếc Minivan của Thẩm Lương Xuyên, lái ra từ bãi đậu xe dưới đất.
Cô vội vàng ngăn cản một chiếc xe taxi, nhanh chóng đi lên: "Bác tài, theo chiếc xe phía trước."
Xe chạy nhanh, cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cảm xúc lại có chút sa sút.
Cô cầm điện thoại di động, tìm Lot từ trong cửa hàng ứng dụng, lập tức xuất hiện mấy cái ứng dụng Software có thể download, những cô do dự thật lâu, đến cùng vẫn không làm gì, đóng màn hình lại.
Lot là một trò chơi kinh điển đã có được 10 năm, là trò cô từng yêu nhất, cũng chứng kiến chuyện cười trong đời cô.
Kiều Luyến nhếch khóe môi, ném điện thoại di động vào trong túi, tay phải run nhè nhẹ, tiết lộ giờ phút này nội tâm cô rất kích động.
Ở trong xe taxi hít thở sâu mấy hơi, cô mới chôn sâu những thứ kia ở tỏng đáy lòng, nhìn vào chiếc Minivan phía trước.
Cuối cùng xe dừng lại, đi vào một khách sạn.
Cái khách sạn này, là chỗ rất nhiều minh tinh đều thích đến để dùng bữa, tính riêng tư tương đối mạnh.
Lúc Kiều Luyến xuống xe, cũng cảm giác được chung quanh giống như có nhiều ký giả.
Cô không để ý, bời vì dù sao người chờ ở chỗ này rất nhiều.
Cô tìm một nơi bí ẩn hẻo lánh, gửi định vị của mình cho tổng biên.
Thẩm Lương Xuyên tới nơi này ăn cơm, khẳng định là tìm người nói chuyện.
Nghĩ như vậy, cô liền dựa vào tường, lẳng lặng nhìn phương xa.
Một cảm giác đói bụng truyền tới, lúc này cô mới chợt hiểu, bữa trưa còn chưa có ăn.
Cúi đầu, vỗ vỗ bụng của mình.
Trong đầu, chợt lóe lên một hình ảnh.
Đó là tám năm trước, lúc cô mê luyết Lot nhất, thường xuyên bời vì chơi game mà quên ăn cơm.
Cô xác định đối phương có ảnh chân dung màu đen, không có đăng nhập, thế là ở trong Lot giết quái, tiểu cô nương một thân váy màu vàng, buộc lấy chiếc đuôi ngựa, thủ pháp thuần thục đánh chết quái, lúc này, sau lưng lại bỗng xuất hiện một cái bóng lặng yên không chút tiếng động.
Đột nhiên xuất hiện thân hình màu đen, để cho cô giật nảy mình.
Sau đó thấy trên màn hình xuất hiện mấy chữ: "Sao em ngốc như vậy! Mấy tiểu quái mà đánh lâu như vậy?"
Cô nhếch miệng: "Em lại không trang bị hoàn mỹ như anh!"
Anh không nói lời nào, gia nhập chiến tranh.
Ban đầu chiến đấu gần hai mươi phút, bời vì sự gia nhập của anh, năm phút đồng hồ kết thúc, sau đó anh dữ dằn mở miệng: "Thật không có ý nghĩa, còn không bằng đi ăn cơm!"
Khóe môi Kiều Luyến giương lên.
Anh cũng bộ dạng đó, mặt ngoài ác miệng, kỳ thật trong lời nói mang theo lo lắng, rõ ràng là quan tâm cô không có ăn cơm đúng giờ, lại vẫn cứ làm bộ ác độc.
Kiều Luyến đang tự hỏi, một tiếng còi cảnh sát vang lên mãnh liệt, cô vừa nghiêng đầu, liền thấy mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa khách sạn.
Lòng của cô bỗng nhiên nhấc lên, xảy ra chuyện gì?