Thấy cô hơi sững sờ, nói bổ sung: "Nước lạnh không tốt với khớp xương."
Kiều Luyến ngừng tay lại, trong lòng ấm áp.
Cô khẽ gật đầu, mở nước nóng ra, lúc này mới rửa tay.
Chờ đến khi ăn cơm tối, hai người lên lầu.
Sau khi Thẩm Lương Xuyên từ phòng tắm đi ra, đã nhìn thấy Kiều Luyến ngồi ở trên giường, đang nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Kiều Luyến liền mở miệng: "Chừng nào thì anh đi?"
Hôm qua gọi điện thoại, anh còn không có tính toán trở về, hôm nay đột nhiên xuất hiện tại đấu trường, nhìn phản ứng Hạ Diệp Hoa, hẳn là hôm nay anh vừa trở lại.
Hiện tại đòan làm phim đang quay, khẳng định phải về sớm một chút?
Quả nhiên, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên mím môi: "Sáng sớm ngày mai."
Kiều Luyến gật đầu, đã sớm đoán được.
Cô mở miệng: "Trước khi đi, anh đi xem Tống Nguyên Hi một chút đi."
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, không hiểu nhìn về phía cô.
Kiều Luyến xưa nay không làm thánh mẫu, thế nhưng lần này, cô lại chủ động nói như vậy.
Thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, Thẩm Lương Xuyên buông mắt xuống: "Không được, chờ anh từ đoàn làm phim trở về rồi nói."
Sau đó, anh liền đi tắt đèn.
Trong phòng lập tức tối um.
Kiều Luyến nằm ở trên giường, lẳng lặng nghe hô hấp của anh bên tai.
Cô bỗng nhiên quay đầu, ở trong bóng đêm nhìn về phía anh, có một loại hoảng hốt, cảm giác không chân thật.
Thẩm Lương Xuyên, cũng là Tử Xuyên.
Chuyện này, thẳng đến lúc này, cô đều cảm giác, giống như một trận ảo giác.
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến bỗng nhiên không nhịn được, nhếch miệng cười.
Cô muốn nói chuyện cùng anh: "Thẩm..."
Lời còn không nói ra miệng, một cái tay ấm áp chợt ôm eo cô.
Kiều Luyến giật nảy mình.
Bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên nhào tới mình.
Tiếp theo, hơi thở quen thuộc, đập vào mặt, lúc lấy lại tinh thần, môi của cô, đã bị anh ngậm lấy.
Một loại cảm giác hít thở không thông, bỗng nhiên đánh tới, để Kiều Luyến cảm giác khẩn trương trước nay chưa có.
Thẩm Lương Xuyên là Tử Xuyên...
Giờ này khắc này, người làm chuyện thân mạt nhất với mình, là Tử Xuyên của cô...
Không khỏi cảm thấy hưng phấn, để cho cô cảm giác giống như là có đồ vật gì, dâng lên trong lòng.
Một đêm này, hai người đều có chút điên cuồng.
tiếng thở dốc của người đàn ông, xen lẫn tiếng mập mờ, vang vọng trong phòng cực kỳ lâu.
Sáng sớm.
Kiều Luyến mở mắt ra, bên người đã không có người.
Cô hoảng hốt nhìn lên trần nhà, gần như đều nghĩ không ra, tối hôm qua làm sao ngủ.
Cô chỉ nhớ rõ, trong lòng giống như có thứ gì đó lập tức nổ tung, để cho cô có chút phóng túng chính mình.
Mà giờ khắc này, cô một mình nằm ở trên giường, cảm giác trong không khí còn giữ không khí đêm qua.
Bên tai, vẫn là một tiếng Tiểu Kiều tình thâm nghĩa nặng...
Gương mặt Kiều Luyến đỏ lên, vươn tay sờ lên mặt mình, lúc này mới đứng lên, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, xuống lầu.
Hạ Diệp Hoa ở trong phòng khách, trông thấy cô, liền mở miệng cười: "Lúc con còn chưa tỉnh ngủ, Lương Xuyên nói đoàn làm phim rất gấp, liền đi trước rồi."
Nghe nói như thế, bước chân Kiều Luyến dừng lại, trong lòng trống không.
Cô khẽ gật đầu.
Xuống lầu, không yên lòng ăn bữa sáng.
Kỳ thật cô có rất nhiều chuyện, đều muốn hỏi anh.
Thế nhưng hôm qua vừa mở miệng, liền bị anh cắt ngang.
Buổi sáng hôm nay tỉnh lại lại không thấy anh.
Chẳng lẽ những vấn đề kia, phải chờ tới khi đoàn làm phim quya xong bộ phim, mới có thể hỏi thăm?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Diệp Hoa: "Mẹ, con muốn đi tới đoàn phim."