Tư Tĩnh Ngọc nhìn chiếc váy trắng, cảm thấy rất thích hợp cho con gái của mình.
Khí chất của Thi Niệm Diêu, rất thuần túy, rất thích hợp lễ phục màu trắng.
Nghĩ tới đây, bà liền ngẩng đầu nhìn trên lầu, sau đó lại cúi đầu, nhìn đồng hồ.
Đã mười giờ rồi, dựa theo lịch hẹn 110, còn kém một tiếng rưỡi.
Theo lễ phép, bọn họ cũng cần phải lên đường, dù sao Bắc Kinh ở cái giờ này, kẹt xe vẫn rất nghiêm trọng.
Thế nhưng, nha đầu Niệm Diêu kia, vì sao còn không có xuống?
Bà đi tới trước cửa phòng, gõ cửa gọi: "Niệm Diêu? Con sao rồi?"
Liền nghe thấy tiếng Thi Niệm Diêu: "Dạ? Nhanh nhanh! Đừng nóng vội!"
Tư Tĩnh Ngọc liền không thể làm gì khác là phải lắc đầu.
Chồng Tư Tĩnh Ngọc, cũng chính là cha Thi Niệm Diêu, Thi Cẩm Ngôn mặc đồ Tây đi ra, trông thấy Tư Tĩnh Ngọc, ánh mắt rơi vào cánh cửa.
Thời gian cũng không làm cho người đàn ông anh tuấn này, tăng thêm bao nhiêu nếp nhăn, lại trải qua rèn luyện thời gian, ông trở nên càng ngày càng có hương vị. Nhất là đôi mắt, còn có mặt mũi, đều tràn đầy hạnh phúc.
Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc, ánh mắt rơi vào cánh cửa: "Còn không ra sao?"
Tư Tĩnh Ngọc thở dài: "Ông cũng biết, đứa bé này cho tới bây giờ đều không thích xem mắt."
Bà liền nóng nảy cúi đầu, nhìn xuống thời gian: "Tôi và Lật Thư đã hẹn, 110 gặp, nếu đến trễ... Mặc dù nói chúng ta là nhà gái, những vẫn không tốt."
Thi Cẩm Ngôn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tư Tĩnh Ngọc: "Để anh."
Tư Tĩnh Ngọc tránh ra.
Thi Cẩm Ngôn đi tới cửa: " Diêu Diêu."
"A! Con đã biết, lập tức tới ngay! Mọi người đừng có gấp!"
Thi Cẩm Ngôn: "... Cho con một phút, nếu như con còn không mở cửa phòng, như vậy những áp phíc trong thư phòng của con, ta liền cho người ném đi."
Trong phòng an tĩnh một cái, chợt nghe thấy tiếng bước chân "Bạch bạch", tiếp đó cửa phòng mở ra!
Thi Niệm Diêu đứng ở cửa: "Cha, con ra rồi!!"
Áp phích sao?
Đó còn là tất cả ảnh chụp của Mạc Tây Thừa mà cô thu thập, là tất cả ảnh phát hành!
Một câu của Thi Cẩm Ngôn liền bóm đúng mạch sống của con gái, nghe được tiếng mở cửa, đầu tiên là cho vợ mình ánh mắt, sau quay đầu, khi nhìn thấy gương mặt Thi Niệm Diêu, nhất thời sợ ngây người!!
"Con, đây là..."
"Cha, đi nhanh một chút, không phải nói không kịp sao? Làm sao vậy? Lằng nhà lằng nhằng, nhanh nhanh nhanh!"
Thi Niệm Diêu nói xong câu đó, liền chạy xuống lầu.
Trông thấy váy đưa tới, suy nghĩ một chút, cầm lấy chạy lên trên lầu, thuần thục thay đổi quần áo, chạy xuống lầu lần nữa, sau đó, ngay khi Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn trợn mắt hốc mồm, lên xe, còn vẫy tay với bọn họ: "Nhanh lên một chút ~ còn không mau, liền đến trễ~ "
-
Khách sạn Bắc Kinh.
Mạc Chấp và cha Mạc, còn có Lật Thư, tới phòng đặt trước.
Nhìn thấy người còn chưa tới, Mạc Chấp nhất thời nhếch miệng.
Sau đó liền lặng lẽ cầm lên điện thoại di động, gửi nhắn tin cho Mạc Tây Thừa: 【 Cậu tới chưa?)
Một lát sau Mạc Tây Thừa mới trả lời lại, ( Nửa giờ sau đến.)
Mạc Chấp khẽ gật đầu.
Nửa giờ sau, vừa vặn.
Tuy đều nói Thi gia đại tiểu thư kia là người quái dị, thế nhưng chưa từng gặp mặt, ngộ nhỡ là mỹ nữ, chính mình liền lấy, ngộ nhỡ dáng dấp quá xấu, liền cho Mạc Tây Thừa!