Phòng cho khách ở tầng 2, xe lăn không tiện lên, cho nên Kiều Luyến vịn Kiều Dịch, từng bước một đi tới.
Giờ phút này, bọn họ đứng trong hành lang, Kiều Dịch hưng phấn nhìn Kiều Luyến: "Chị, thấy được chưa? Em nói em làm được!"
Cô cười rất vui vẻ, vươn tay xoa đầu cậu: " Ừm, Kiều Dịch nhà chúng ta thật giỏi! Được rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, hôm nay ngồi máy bay cả ngày, khẳng định mệt mỏi?"
Kiều Dịch nghiêng đầu, muốn tránh thoát móng vuốt của cô, nhưng sắc mặt cô lạnh lẽo: " Em dám tránh!"
Kiều Dịch lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ, để cho cô đụng chạm tóc của anh.
Lúc này cô mới hài lòng, đưa mắt nhìn cậu tiến vào, nhưng sau đó xoay người, đi về phía phòng ngủ chính
Sắc mặt của cô, khi xoay người lại phòng cho khách, trở nên không biểu tình, mang theo chút chết lặng đi tới.
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười ở trước mặt anh.
Cô giống như không nghĩ tới anh sẽ đứng ở chỗ này, cho nên cũng hơi ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới chợt phát hiện... Cô đối mặt với mình, đều mang theo một tầng mặt nạ.
Cô ở trước mặt Kiều Dịch, đem chân thật nhất của mình lộ ra.
Nhưng lúc đối mặt với anh, lại...
Là bởi vì, cô căn bản chưa từng có thích qua mình, cho nên mới diễn kịch như thế?!
Cái nhận biết này, để trong lồng ngực anh giống như chất đầy bông, ánh mắt đều trở nên hung ác nham hiểm.
Anh nở nụ cười gằn, cũng không tiếp tục duy trì bình thản trên mặt với cô, lời nói ra giống như là xen lẫn dao: "Kiều tiểu thư, hiện tại nhận rõ thân phận của mình rồi sao?"
Anh dùng từ ngữ ác liệt nhất, dùng ngữ khí lớn nhất đả thương người nói ra câu nói này, để che dấu nội tâm ghen ghét của anh.
Anh cảm thấy mình ghen tỵ muốn điên rồi!
Kiều Luyến đã sớm biết, tới đây, nghênh đón cô là nhục nhã lớn nhất.
Lúc nghe nói như thế, vẫn cảm thấy một loại khó chịu xông lên đầu.
Anh nắm giữ Kiều Dịch ở trong tay, cô còn nói ra một câu "Không" sao?
Cô hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế phẫn nộ trong lòng, giống như là không có nghe được câu nói này, muốn đi qua anh vào phòng.
Thật không nghĩ đến, vừa đi hai bước, cánh tay bị anh dùng sức nắm lấy.
Quay đầu, liền thấy anh cười lạnh nói ra lời bá đạo: "Phần hôn ước của chúng ta, chỉ có tôi có quyền nói ngừng, nhớ kỹ chứ?"
Kiều Luyến nhất thời siết chặt nắm đấm, không để ý trên cánh tay đau đớn, căm tức nhìn anh.
Đả thương người, liền một câu tiếp lấy một câu truyền tới: "Nhắc nhở em lần nữa, em phải nhớ kỹ bổn phận của mình. Không cần có ý khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi!"
Kiều Luyến cảm giác mình đau lòng muốn chết lặng!
Cô nhìn người đàn ông trước mặt này.
Ngũ quan cô xinh đẹp, ánh đèn trong phòng chiếu xuống, vẫn đẹp như thế.
Nhưng u ám trong ánh mắt anh, lại làm cho cô cảm thấy lạnh xương.
Cô không nói chuyện, cứ nhìn anh như vậy.
Trong ánh mắt của cô, lộ ra sự xa cách, phòng bị, còn kèm theo sợ hãi.
Sau đó, cuối cùng cô mở miệng: " Thẩm Lương Xuyên, vì sao anh lại đối với tôi như vậy?"
Nhưng lời này, lại làm cho anh híp mắt lại.
Cô sợ hãi anh rồi...
Mục đích đạt được, nhưng anh lại không có một chút vui vẻ.
Nhất là ánh mắt của cô, để anh không khỏi hoảng hốt, thế là không chút nghĩ ngợi, dùng sức kéo cánh tay của cô lại, trực tiếp tiến tới!