Thấy anh ngậm miệng, hiển nhiên là bộ dạng nói không lên lời, Kiều Luyến chớp mắt, lúc này mới nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, mở miệng nói: "Mẹ, Nguyên Hi và chúng con đùa giỡn, không nghĩ tới sự tình lại náo lớn như vậy... Hiện tại con bé không có chuyện gì."
Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, tròng mắt híp lại: " Tiểu Kiều, con nói là sự thật?"
Kiều Luyến đang muốn nói qua loa, bà lại trực tiếp mở miệng: "Ta tuy già, thế nhưng tâm không già!"
Bà quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Các con còn muốn giấu diếm ta tới khi nào?"
Kiều Luyến muốn nói điều gì, nhưng vào lúc này, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng: " Mẹ, có một số việc, hẳn nên nói cho mẹ biết."
Hạ Diệp Hoa sững sờ, nhìn biểu tình Thẩm Lương Xuyên nặng nề, sắc mặt liền nghiêm túc.
Sau đó, Thẩm Lương Xuyên liền dùng vài câu hời hợt, đem sự tình Tống Nguyên Hi đã làm nói ra.
Tuy anh nói nhẹ nhõm, dù Hạ Diệp Hoa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, dù việc Tống Nguyên Hi tự sát, hay chuyện uống thuốc tránh thai, đều làm cho bà run sợ trong lòng.
Chờ đến khi nghe xong, bà trực tiếp vịn lồng ngực của mình, nhíu mày mở miệng: "Vì sao Nguyên Hi nhằm vào tiểu Kiều như thế? Lương Xuyên, mẹ chưa từng bắt ép con nói, nhưng hiện tại, con có thể nói cho mẹ, Tống Nguyên Hi đến cùng là ai không?"
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến trực tiếp nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Tống Nguyên Hi là ai, mặc dù cô biết, nhưng cũng là từ trong miệng con bé nghe được.
Mà bây giờ, chẳng lẽ Thẩm Lương Xuyên sẽ đem chuyện mối tình đầu của anh nói r?
Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm, còn nhớ rõ mối tình đầu của anh vì cái gì mà chết...
Thẩm Lương Xuyên nghe được Hạ Diệp Hoa nói câu này, liền nhíu lông mày.
Ánh mắt anh mang theo phức tạp nhìn Kiều Luyến.
Ánh mắt như thế căn bản không biết anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Thẩm Lương Xuyên mới chậm rãi mở miệng: " con bé là em gái của bạn cũ."
Hạ Diệp Hoa nghi hoặc: " Bạn cũ gì?"
Thẩm Lương Xuyên mím môi, hiển nhiên không muốn nói.
Hạ Diệp Hoa liền thở dài: " Nguyên Hi làm những chuyện này... Con thật sự muốn để con bé xuất ngoại?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu: " Chỉ có như thế cái nhà này mới có thể yên ổn."
Hạ Diệp Hoa nhìn Kiều Luyến một chút.
Nhìn hai người thật sâu, một lúc sau mới mở miệng: " Con bé Nguyên Hi kia, kỳ thật vẫn thích con".
Hiển nhiên Thẩm Lương Xuyên hiển nhiên không nghĩ nghe được một câu nói như vậy, anh nhíu lông mày, lập tức mở miệng: "Mẹ, mẹ chớ nói lung tung, con..."
"Ta không có nói lung tung. tâm tư con bé, con không hiểu, ta hiểu. Con bé nhiều năm như vậy, một mực ở nước ngoài học tập, chính là vì về nước có thể làm việc với con."
Hiển nhiên Hạ Diệp Hoa nghĩ sai: " Có phải bởi vì việc này hay không, cho nên con bé mới nhìn tiểu Kiều không vừa mắt, liền nhằm vào tiểu Kiều khắp nơi?"
Bà cảm thấy mình phát hiện chân tướng, thở dài thật sâu, còn nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Đều nói hồng nhan họa thủy, nhưng đối với tiểu Kiều mà nói, con đơn giản mới là nam nhân họa thủy! Để cho tiểu Kiều của chúng ta, không duyên không cớ bị bao nhiêu ủy khuất?"
Thẩm Lương Xuyên:...
Hạ Diệp Hoa cầm tay tiểu Kiều lần nữa: " Tiểu Kiều, vậy nửa năm này con phải dưỡng thật tốt thân thể. Chuyện sinh con không cần gấp, hẳn là nửa năm sau sẽ có!"
Kiều Luyến:...
Cùng hai người nói chuyện xong, Hạ Diệp Hoa liền nhẹ nhõm đứng lên, mở miệng cười: "Tốt, các con cố gắng nghỉ ngơi, ta cũng đi ngủ."