Mạc Vô Tâm biết tên thật anh là Thẩm Lương Xuyên, lúc này mới cười vỗ vỗ bờ vai của anh: "Cậu biết danh tự của cậu, ở nhà chúng tôi, sẽ xưng hô như thế nào không?"
Thẩm Lương Xuyên lắc đầu.
Mạc Vô Tâm cười: "Xuyên tử! Ai u, cùng với Tử Xuyên, trực tiếp trái ngược, ha ha, Xuyên tử..."
Từ đó về sau, cậu ấy thường xuyên gọi anh Xuyên tử.
Cái tên này, mặc dù là mình cậu ấy xưng hô, nhưng người trong chiến đội, biết cũng không ít.
Cho nên, không thể căn cứ một cái thẻ, đã cảm thấy là Mạc Vô Tâm!
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn chữ cái kia, căng thẳng, bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía nhân viên: "Làm phiền mấy người mau giúp tôi nhìn xem trong thức ăn ngoài này có thêm thứ gì hay không."
Những nhân viên đó liền gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên đi ra ngoài, đi được một nửa, bỗng nhiên quay đầu, vươn cánh tay: "Kiểm tra từ trong thức ăn không dễ, thế nhưng là từ trong máu, lại tương đối nhanh."...
Từ khi đi khỏi khi kiểm tra, Thẩm Lương Xuyên đứng trên đường phố.
Một trái tim giống như chìm xuống đáy nước, là anh sơ suất.
Trong máu của anh, bị tra ra được chút thuốc kích thích.
Đối với thân thể không có tổn hại, nhưng lại để tinh thần hưng phấn, trách không được mấy ngày nay ngủ không được, tâm tình cũng trở nên bực bội, anh là người tự chủ tốt, vậy mà nhiều lần đều suýt chút nữa tổn thương tới tiểu Kiều.
Nhưng, ai hạ thuốc sau anh?
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, cúi thấp đầu xuống, nhìn về phía tấm thẻ trong tay.
Mạc Vô Tâm.
Mấy ngày nay, toàn bộ đầu óc anh đều là Mạc Vô Tâm.
Thuốc kích thích làm giải phóng tất cả cảm xúc của anh, loại kia tâm lý áy náy, để nhiều lần anh lại không nhịn được nổi giận với tiểu Kiều.
Vẫn vì Mạc Vô Tâm.
Đối phương cũng là đang lợi dụng tâm lý áy náy của anh và Mạc Vô Tâm, là đến báo thù giúp Mạc Vô Tâm!
Người này... Là ai?
Tròng mắt anh hơi híp, bỗng nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tống Thành: " Tìm thêm mấy người, tra tung tích Tống Nguyên Hi."
Dù là cú điện thoại này gọi ra ngoài, anh vẫn cảm thấy, không thể nào là Tống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi muốn phá hư bọn họ, chỉ cần thỉnh thoảng con bé xuất hiện, liền có thể nhắc nhở anh chuyện của Mạc Vô Tâm, không cần quanh co lòng vòng như thế.
Nhưng ngoại trừ Tống Nguyên Hi, trên thế giới này, Mạc Vô Tâm còn có những bằng người bạn khác sao?
Thẩm Lương Xuyên cúi thấp đầu xuống.
Một lúc sau, anh mới hít vào một hơi thật sâu.
Đang định lái xe về nhà, điện thoại di động vang lên, nghe, tiếng thím Lý truyền tới: "Tiên sinh, Tử Hào thiếu gia tới."
Nghe nói như thế, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, một lúc sau mới mở miệng nói: "Ừm, bây giờ tôi về."
-
Kiều Luyến về đến nhà, phát hiện Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn.
Mặc dù hai người không có cử hành hôn lễ, thế nhưng đã nhận chứng, cho nên là đến chúc tết.
Bọn họ đến, để Hạ Diệp Hoa cười không ngậm mồm vào được, giống như chuyện Thẩm Tu đến náo loạn không tồn tại.
Kiều Luyến cũng rất vui vẻ, dắt Hạ Noãn Noãn, nhìn bụng của cô, không nhịn được mở miệng: "Làm sao vẫn không nhìn ra nhỉ!"
Hạ Noãn Noãn liền cười: "Ba tháng mới bắt đầu lộ ra, thời gian này vẫn chưa tới."
Kiều Luyến giật mình: " Hóa ra là như vậy."
Sau đó kéo Hạ Noãn Noãn, ngồi xuống, không có cùng Hạ Diệp Hoa trò chuyện.
Đến buổi tối, Hạ Diệp Hoa kêu hai người ở lại ăn cơm.
Thẩm Tử Hào liền trực tiếp đứng lên: " Cơm cũng không cần, Chẳng qua, tôi có chuyện, muốn phiền bà."