Đúng lúc này, trên thân bỗng nhiên ấm áp.
Cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên, không biết từ lúc nào, đi tới bên cạnh cô, cởi áo khoác của mình ra, choàng tại trên người cô, mắt lộ ra lo lắng: "Sao em không mặc quần áo, đã đi ra rồi hả?"
Tiếp đó cúi đầu, phát hiện cô vẫn không đeo dép lê.
Lông mày của anh nhất thời nhíu càng sâu.
Trực tiếp một tay bế cô lên, nhanh chân xuống lầu, để vào trong xe, hai người lái xe rời đi, về tới biệt thự.
Bên trong phòng ngủ chính.
Kiều Luyến bị Thẩm Lương Xuyên nhét vào trong chăn.
Sau đó, bên phía bệnh viện, Tống Thành ở lại giải quyết hậu quả.
Anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Lương Xuyên: "Lúc này cảm xúc của Tống tiểu thư đã ổn định lại, đồng thời nói với tôi, cô ta đồng ý ngày mai xuất ngoại."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.
Tống Thành tiếp tục mở miệng: " Tống tiểu thư hỏi, ngày mai anh và phu nhân có thể đến nói lời tạm biệt không."
Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến hôm nay con bé có hành động điên cuồng, nhíu lại lông mày.
Anh quả quyết cự tuyệt: "Không cần."
Nếu như ngày mai Tống Nguyên Hi nói với Hạ Diệp Hoa lời gì đó, khẳng định Hạ Diệp Hoa không nỡ để Tống Nguyên Hi rời đi.
Đến lúc đó lại là một trận sóng.
Thẩm Lương Xuyên cự tuyệt, Tống Thành cũng không để ý, anh ta trực tiếp mở miệng: " tôi cũng nói hi vọng không lớn, nhưng Tống tiểu thư vẫn kiên trì để cho tôi hỏi thăm một tiếng. Vậy ngày mai, anh có qua sân bay hay không?"
Kiều Luyến vừa nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Đã thấy lông mày anh nhăn lại, một lúc sau mới mở miệng: "Không đi."
"Được."
Tống Thành cúp điện thoại.
Kiều Luyến lại nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Tống Nguyên Hi đi rồi, anh muốn nói sao cho mẹ biết?"
Thẩm Lương Xuyên mím môi: " đến lúc đó rồi nói sau."
Kiều Luyến gật đầu.
Người trong nhà, đều có quan hệ rất tốt với Tống Nguyên Hi.
Kiều Luyến liền không nhịn được thở dài.
Cô ôm chăn mền, nằm ở trên giường, bất tri bất giác ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, chợt nghe "bình bịch" một tiếng.
Kiều Luyến giật nảy mình, mở mắt ra, liền thấy cửa phòng bị người gõ vang: "Lương Xuyên, Lương Xuyên, mở cửa nhanh!"
Kiều Luyến còn không có lấy lại tinh thần, người đàn ông ngủ bên cạnh cô, đã đứng lên, đi qua mở cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, Hạ Diệp Hoa liền chạy vào, bà mặc đồ ngủ, quần áo có chút lộn xộn, ngón tay đều đang run rẩy: " Lương Xuyên, nhanh, mau nhìn! Đây có phải Nguyên Hi hay không!"
Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhìn về phía tay Hạ Diệp Hoa...
Thì ra, sự việc hôm nay ở trong bệnh viện có người nhảy lầu, đã bị người ta gửi lên weibo, trở thành tin tức nóng.
Hạ Diệp Hoa đoán chừng nửa đêm tỉnh lại, không ngủ được, tùy tiện cầm điện thoại di động lên xem một chút, liền thấy.
Thẩm Lương Xuyên vươn tay, ấn bờ vai Hạ Diệp Hoa: "Mẹ, Nguyên Hi không có chuyện gì."
Lúc này Hạ Diệp Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, bà liền nhíu mày: " Đứa nhỏ Nguyên Hi này là xảy ra chuyện gì vậy?"
Hốc mắt bà đỏ lên, cũng mặc kệ đây là đêm hôm khuya khoắt, ở trong phòng ngủ của con trai và con dâu nói chuyện, trực tiếp ngồi trên sa lon, sau đó nhìn chằm chằm người trước mặt: "Nói đi, ba người các con, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Tuy trong khoảng thời gian này bà bận rộn lo bệnh tình Tống Nguyên Hi, thế nhưng cảm xúc ba đứa bé trong nhà thay đổi, bà cũng có thể cảm giác được.
Từ khi Tống Nguyên Hi nhập viện, Thẩm Lương Xuyên đều không có qua bệnh viện thăm hỏi một lần...
Hôm nay, Tống Nguyên Hi lại còn lựa chọn nhảy lầu tự sát...
Ba đứa bé này, đến cùng xảy ra chuyện gì?