Tiếng Thẩm Tu, từ cuối hành lang truyền tới.
Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy Thẩm Tu đi tới.
Ông ta nhìn chằm chằm trong phòng bệnh, ánh mắt rơi vào người Hạ Diệp Hoa và cha Hạ: " chuyện này, quyết định như vậy đi."
Nói xong câu đó, ông ta trực tiếp cầm lên một phần thỏa thuận ly hôn, đưa tới trước mặt cha Hạ: "Sự tình làm lớn chuyện rồi! Có ký giả chụp được ảnh Hạ Noãn Noãn và Lưu Hải Dương! Hiện tại, bất kể Thẩm gia thế nào, cũng sẽ không cần một nàng dâu như thế! Nếu như các người thức thời, liền ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ly hôn!"
Nói đến đây, Thẩm Tu lấy ra một tờ chi phiếu: " Đây là một trăm vạn, xem như chúng tôi đền bù tổn thất cho Hạ Noãn."
Nói đến đây, lại hừ lạnh một tiếng: "Kỳ thật, đến một trăm vạn tôi cũng không nên cho! Chẳng qua là cô ta đáng thương!"
Hạ Diệp Hoa tiến lên một bước: " Thẩm Tu, ông đủ rồi! Chuyện ly hôn, chờ Tử Hào trở lại hẵng nói!"
Thẩm Tử Hào đã đã gọi mấy cuộc trở về, máy bay nhanh nhất, cũng phải nửa ngày mới có thể đến, nó khẩn cấp mua vé máy bay, đang về Bắc Kinh.
Thẩm Tu lại hừ lạnh một tiếng: " Bọn chúng còn trẻ, không hiểu chuyện, phạm sai lầm, người lớn chúng ta phải quản! Làm sao? Ông thông gia không có ý định tiếp nhận sao? Chúng ta tới đó nói một chút..."
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe cha Hạ mở miệng: "Được, tôi đáp ứng."
Thẩm Tu bị nghẹn, lời chuẩn bị xong đều không có nói ra, không nghĩ tới cha Hạ lại đồng ý!
Ông ta nhíu mày, đưa chi phiếu và thư thỏa thuận ly hôn cho cha Hạ, sau đó lúc này mới lên tiếng: "Vậy tôi đi trước."
Chờ đến khi Thẩm Tu rời đi, Hạ Diệp Hoa liền tiến tới trước mặt cha Hạ: "Thân gia, ông cần phải suy nghĩ kỹ chuyện này! Noãn Noãn thích Tử Hào, để cho on bé đi với người này, cả một đời sẽ không hạnh phúc!"
Lời này rơi xuống, cha Hạ nhìn bà cười khổ: " Trước kia, Noãn Noãn đã nói chuyện của bà cho tôi, tôi còn nghĩ, năm đó bà tịnh thân cũng muốn chọn rời đi khỏi Thẩm gia, khẳng định là làm việc trái lương tâm. Tôi còn khuyên nhủ Noãn Noãn không nên xen vào việc của người khác, chẳng qua bây giờ, tôi hiểu được..."
Ông chỉ Hạ Noãn Noãn, chậm rãi mở miệng nói: "Tình huống của hôm nay bà cũng thấy đấy! Tôi ký tên, nhiều nhất con gái tôi không hạnh phúc! Thế nhưng nếu tôi không ký chữ, về sau con gái của tôi mất mạng!!"
Một câu, nói cho Hạ Diệp Hoa choáng váng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Hạ Noãn Noãn ngã vào trong vũng máu, Thẩm Tu và Mai Phượng lại vô sỉ ngăn ở trước mặt, không để bọn họ tới gần, không nói rõ ràng, bà đã cảm thấy cả người như bị đưa vào hầm băng.
Mỗi cha mẹ, đều hi vọng con của mình có thể bình an cả đời.
Con trai ăn chút mệt mỏi không quan trọng. Thế nhưng là con gái... Chỉ sợ lúc ấy cha Hạ hận người chịu khổ là mình!
Cha Hạnhìn Hạ Diệp Hoa, chậm rãi mở miệng nói: "Thân gia, nhà chúng tôi không phải đại phú đại quý, thế nhưng khuê nữ của tôi, cũng là được tôi nâng ở trong lòng bàn tay!"
Ông nói đến đây, liền mở miệng lần nữa: "Cho nên, đám cưới này, chúng tôi định rồi!"
Dù là gánh vác tiếng xấu!
Hạ Diệp Hoa nhìn bộ dạng của ông, trực tiếp nói không ra lời!
-
Hạ Noãn Noãn làm phẫu thuật, nhanh chóng hoàn thành.
Chờ đến khi từ trong phòng phẫu thuật ra, bác sĩ mở miệng: "Mấy người làm gì vậy? Bệnh nhân như vậy, còn không tranh thủ thời gian đưa tới bệnh viện! Các người có biết hay không, chậm thêm vài phút, bệnh nhân có thể cắt bỏ tử cung!"