Ngày thứ hai, anh Lương Xuyên liền xuất hiện trong trường học, giúp cô ra mặt...
Mà bây giờ...
Cô nhìn về phía chân mình.
Xương bắp chân gãy, anh Lương Xuyên lại không tới?
Tống Nguyên Hi nắm lấy nắm tay, lại nghĩ tới chính mình vừa mới gọi điện thoại cho Kiều Luyến, còn lời thề son sắt nói muốn đánh cược, chỉ cảm thấy giống như bị một bàn tay hung hăng đánh vào mặt mình.
Ánh mắt Tống Nguyên Hi, lập tức liền ảm đạm xuống.
-
Kiều Luyến ở trong tòa soạn báo một buổi sáng, tâm tư luôn luôn không yên.
Tống Nguyên Hi bị thương, rốt cuộc Thẩm Lương Xuyên có đi bệnh viện nhìn con bé hay không?
Cô phát ngốc, bỗng nhiên cảm thấy tiếp tục như vậy là không được.
Trốn tránh, vĩnh viễn cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô dứt khoát đứng dậy, xin nghỉ, sau đó liền đón xe về tới biệt thự.
Vừa tới biệt thự, liền thấy Hạ Diệp Hoa đang nóng nảy để cho người ta chuẩn bị.
Thím Lý lấy canh từ trong phòng bếp ra.
Hạ Diệp Hoa thở dài: " Uống nhiều canh xương một chút tốt cho xương. Ai, đứa nhỏ Nguyên Hi này thật không biết chiếu cố chính mình, tại sao lại gãy xương?"
Thím Lý cũng lắc đầu: "Hi tiểu thư, làm chuyện gì cũng là quá chăm chỉ! Thời gian cấp bách, canh này mới nấu hai giờ, còn lại tiếp tục nấu, ban đêm lại mang đến, phu nhân đi trước thì đem những thứ này theo."
Hạ Diệp Hoa gật đầu, mang theo canh muốn đi ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Kiều Luyến, Hạ Diệp Hoa hơi sững sờ: " Tiểu Kiều, con trở về rồi hả? Tối hôm qua tăng ca một đêm, nhanh lên lên lầu nghỉ ngơi đi! Nguyên Hi bị thương, ta tới bệnh viện nhìn con bé một cái."
Nghe nói như thế, ánh mắt Kiều Luyến lóe lên.
Đi bệnh viện nhìn con bé?
Vừa nghĩ tới thân phận của Nguyên Hi, cô đã cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Kiều Luyến nhìn lấy Hạ Diệp Hoa một bộ dáng lo lắng, trực tiếp mở miệng: " Mẹ, con cùng đi với mẹ."
Hạ Diệp Hoa gật đầu.
Hai người ngồi lên xe, một đường đi tới bệnh viện.
Hạ Diệp Hoa khẩn trương nhìn đồng hồ, sau đó nói liên miên lải nhải: "Đứa nhỏ Nguyên Hi này, từ nhỏ đã sợ đau. Cũng không biết hiện tại khóc thành bộ dạng gì!"
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ bà khẩn trương, đột nhiên trong lòng buồn buồn.
Nếu như Hạ Diệp Hoa biết con người thật của Tống Nguyên Hi, không biết sẽ đau khổ thất vọng như thế nào?
Cô hít thật sâu vào một hơi, liền lại nghe được tiếng Hạ Diệp Hoa: "Cũng không biết Lương Xuyên đi đâu, Nguyên Hi xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà đứa nhỏ này không đến. Bận việc gì mà người thân sinh bệnh, đều không đi nhìn một chút."
Kiều Luyến nghe nói như thế, bỗng dưng sững sờ, "Mẹ, mẹ nói là, Thẩm Lương Xuyên chưa từng đi thăm?"
Vốn là tâm tình phiền muộn, bời vì nghe được tin tức này, mà sáng sủa lên mấy phần.
Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện.
Kiều Luyến theo Hạ Diệp Hoa đi thẳng đến phòng bệnh Tống Nguyên Hi.
Mới vừa đi vào, liền thấy Tống Nguyên Hi thất hồn lạc phách ngồi ở trên giường bệnh.
Mà Tống Thành thì là ngồi ở bên cạnh, đang xem tạp chí, nhìn thấy mấy người tiến đến, Tống Thành vội vàng đứng lên.
"Nguyên Hi, con cảm giác thế nào?" Hạ Diệp Hoa khẩn trương tiến về phía trước, trực tiếp kéo cánh tay Tống Nguyên Hi: " Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao không nói cho ta một tiếng? Nếu không phải ta ngẫu nhiên thấy được tờ báo Tân Văn, đến bây giờ còn không biết đâu! Đau không? Không khóc chứ ~ "
Tống Nguyên Hi nghe mấy câu này, hốc mắt đỏ lên, nước mắt nhất thời lăn xuống, con bé lo lắng mở miệng: "Dì, thân thể dì không tốt, sao dì lại tới đây?"