Tay cậu ta cùng Hắn là nhị gia còn chưa biết có thể ra sân hay không
Giờ phút này lại mất một người, còn có thể tiếp tục thi đấu không?
Hắn là nhị gia tức giận: " Sự việc làm sao lại trùng hợp vậy? Ở trong đó có thể có âm mưu gì hay không?"
Một câu rơi xuống, Tô Bành Hạo liền nghiến răng nghiến lợi: " Khẳng định là Tử Tiên Tử làm!"
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Tô Bành Hạo giải thích nói: " Câu lạc bộ của chúng ta cũng không phải là mọi người đều biết, lần trước bị mẹ Bạch Cốt Lão Tổ tìm tới nơi này, tôi đã cảm thấy kỳ quái, về sau hỏi cô ấy, mới biết cô ấy nói địa chỉ ở đây với Tiếu Diện Hổ. Người duy nhất biết cô ấy ở chỗ này, lại nói cho người trong nhà cô ấy, chính là Tiếu Diện Hổ. Sự tình lần trước, chỉ sợ là Tiếu Diện Hổ giở trò quỷ, nhưng lần này, khẳng định là Tử Tiên Tử!"
Một câu rơi xuống, vô địch tĩnh mịch thể nào không thể nhịn được mở miệng: "Còn có thể thi đấu hay không!"
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng ngột ngạt.
Kiều Luyến nhìn một chút, tranh thủ thời gian cổ vũ mọi người: "Mọi người phải lên tinh thần, không thể chưa có tranh tài, lại mất hết khí thế!"
Tô Bành Hạo gật đầu: " Chúng ta có huấn luyện viên Kiều, sợ cái gì?"
Một câu rơi xuống, như thể mọi người lập tức tìm được người đáng tin cậy, đồng loạt nhìn về phía cô.
Ánh mắt những người kia, nóng rực lại tràn đầy hi vọng, để Kiều Luyến hơi sững sờ.
Tô Bành Hạo cũng nhìn cô: " Huấn luyện viên Kiều, Chung Kết, cô cũng ra sân đi!"
Kiều Luyến nhìn mọi người, một lúc sau mới cắn môi, lộ ra một nụ cười: "Được."
-
Thế nhưng từ câu lạc bộ đi ra, nụ cười trên mặt cô liền biến mất.
Ngồi trên xe taxi về nhà, cô cúi đầu, nhìn tay phải của mình.
Tại thời điểm tranh tài, cô không có chú ý.
Về sau tranh tài xong, lại bị chuyện Thẩm Lương Xuyên là Tử Xuyên quấy nhiễu, tâm thần có chút không tập trung.
Cho nên tới hôm nay, cô mới phát hiện, cái tay phải này, mấy ngày nay đã hơi run rẩy.
Đoán chừng ngày thi đấu hôm ấy đã bị bệnh rồi.
Bộ dạng này, làm sao có thể ra sân?
Nhưng mà, những lời này, cô lại không thể nói cho các đội viên.
Bởi vì bọn họ tín nhiệm cô như vậy, giống như đem tất cả hi vọng đặt trên người cô.
Cô cắn môi một cái, nỗ lực nắm lấy tay, muốn để tay của mình thư giãn một tí, lại phát hiện vốn tay chỉ hơi run rẩy, nhưng lúc này lại nghiêm trọng hơn.
Kiều Luyến cố gắng nửa ngày, cuối cùng vẫn yên lặng thở dài, buông tay xuống.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài.
Hiện tại, chỉ có thể mong sao ngày mai cái tay này không có chuyện.
Trở lại trong biệt thự, một mình cô lẳng lặng nằm ở trên giường, lật qua lật lại, như thế nào cũng không ngủ được.
Cô dứt khoát cầm điện thoại di động lên, do dự một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Thẩm Lương Xuyên.
Điện thoại rất nhanh kết nối, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên: " Alo."
Chẳng qua một tuần không gặp, giờ phút này nghe được tiếng anh, cô lại cảm giác giống như đã cách thật xa, nhưng thật ra Tử Xuyên chưa bao giờ rời xa cô.
Kiều Luyến mở miệng: "Là em."
"Anh biết."
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Từ khi cô biết anh là Tử Xuyên, gọi điện thoại cho anh, sau khi nói cho anh biết cô là tiểu Kiều, hai người liền không còn gọi điện thoại cho nhau.
Kiều Luyến luôn cảm giác, cô không biết mình muốn nói cái gì, để làm cái gì.
Lúc đang ngẩn người, cuối cùng nghe được Thẩm Lương Xuyên chủ động mở miệng: "Câu lạc bộ xảy ra chuyện rồi hả?"