-
Kiều Luyến không biết mình ngủ lúc nào, lúc tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ.
Cô rời giường, rửa mặt, chờ khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, xuống lầu liền thấy Hạ Diệp Hoa ngồi trong nhà ăn, đang ăn sáng.
Kiều Luyến vừa đi qua, Hạ Diệp Hoa lập tức kéo lại tay của cô: "Mấy ngày nay đều bận rộn quá à, cả ngày cũng không thấy các con."
Kiều Luyến cười: " Hôm nay con rảnh, có thể ở cùng mẹ."
Hạ Diệp Hoa gật đầu.
Kiều Luyến suynghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mẹ, hôm nay mẹ có đi thăm Nguyên Hi không?"
Nhắc đến Tống Nguyên Hi, Hạ Diệp Hoa liền lộ ra cảm xúc phức tạp.
Tống Nguyên Hi là bà nhìn nó lớn lên, xem như là nữ nhi ruột thịt của mình.
Nhưng mà bây giờ, con bé làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, nhưng tinh thần thất thường rồi...
Điều này khiến bà oán hận con bé, nhưng lại nhớ con bé.
Nghe được Kiều Luyến nói, Hạ Diệp Hoa trầm mặc một hồi, sau cùng mở miệng: "Không đi. Trại an dưỡng mỗi tuần chỉ có thể qua hai lần, khống chế vô cùng nghiêm ngặt, về sau, một tuần thăm một lần là được rồi."
Một tuần thăm một lần...
Thời gian trước, lúc Tống Nguyên Hi nằm viện, Hạ Diệp Hoa mỗi ngày canh giữ ở trong bệnh viện.
Cho nên, Hạ Diệp Hoa vẫn còn tức giận đi.
Bất quá cũng đúng, cuối cùng Tống Nguyên Hi, lợi dụng xe của bà trở lại Thẩm gia, sau cùng lại đâm Thẩm Lương Xuyên bị thương, thương tổn tấm lòng của bà.
Cho nên, Hạ Diệp Hoa như vậy cũng đúng
Ăn sáng xong, Kiều Luyến không có việc gì làm.
Trong hoa viên, thấy hai người Hạ Diệp Hoa và thím Lý đang trồng hoa, cô liền lặng lẽ ra ngoài.
Sau đó đón xe đi trại an dưỡng.
Hiện tại, khi phát hiện Tử Xuyên là Lương Xuyên, phát hiện bên trong lầu ba căn bản cũng không có cái gọi là " em gái mối tình đầu", Tống Nguyên Hi nhằm vào cô như vậy, liền biến thành điểm nghi hoặc lớn nhất.
Cô ta hận thù mình như vậy, Kiều Luyến cảm thấy nhất định là có lý do gì trong đó.
Mà lý do này, có quan hệ tới Thẩm Lương Xuyên.
Cô hít thật sâu vào một hơi, cảm thấy sự tình thật là rối loạn.
Chính lúc đang xoắn xuýt, điện thoại di động vang lên.
Cô cúi đầu, liền thấy là Tôn Lập Nam gọi điện thoại tới.
Nghe, liền nghe thấy tiếng Tôn Lập Nam: " Kiều Luyến, một tuần sau, em có rảnh không?"
Kiều Luyến nhíu mày: " Sao vậy?"
"Cái kia, em biết ở Bắc Kinh có điểm tranh tài không? Chúng ta qua xem so tài! Tôi có vé vào cửa!"
Kiều Luyến:...
Cô còn cần xem sao?
Cô cũng là người tham dự tranh tài được không?
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, lúc này mới lên tiếng: " không cần."
Tôn Lập Nam sững sờ, "Em trước kia không phải thích nhất game cạnh tranh sao? Vì sao bây giờ không muốn đi?"
Kiều Luyến ngắt lời anh ta, "Cái kia, tôi có vé."
"A, dọa tôi một hồi, còn tưởng rằng em thay đổi hứng thú đâu!" Tôn Lập Nam nói, vừa hưng phấn lên.
Anh ta vì cho Kiều Luyến bất ngờ, đã lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng có thể lấy ra rồi!
Chờ đến khi Kiều Luyến biết, đội đứng nhất tranh tài, King chiến đội là câu lạc bộ của anh ta, khẳng định sẽ thay đổi cách nhìn về anh ta!
Lúc đó anh ta sẽ đem câu lạc bộ chuyển sang tên của cô, làm lễ vật thần bí tặng cho cô
Kiều Luyến sớm muốn thành lập một câu lạc bộ, hiện tại, anh ta giúp cô thực hiện mục tiêu...
Nghĩ tới đây, Tôn Lập Nam càng thêm kích động, "Cái kia, một tuần sau, em nhất định phải đến!"
Kiều Luyến:..."Tôi khẳng định đi."