Mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Kiều Luyến vốn không có có quyền lợi, can thiệp người khác.
Thế nhưng tay của cô... Lại không để cho cô nguyện ý nhìn thấy một người có năng lực mơ tưởng, ngừng bước như vậy.
Huống hồ...
Chơi điện tử chỉ chơi được lúc còn trẻ.
Có thể thi đấu, gần như hiếm có.
Cô thật sự không nguyện ý nhìn Bạch Cốt lão tổ cứ tiêu ma ý chí của mình.
Cúp điện thoại, cô cũng đã tới sân bay.
Kiều Luyến đi theo dòng người lên máy bay.
Hạ Diệp Hoa giúp cô mua vé máy bay, là khoang hạng nhất.
Cô đi vào, tìm tới vị trí của mình, vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy một tiếng kinh hô: "Chủ biên Luyến?"
Kiều Luyến sững sờ, quay đầu, liền thấy Thi Niệm Diêu hưng phấn nhìn cô: "Thật sự là chị! Chị cũng đi Hoành Điếm sao?"
Kiều Luyến lập tức nhíu mày: "Ừ?"
Gương mặt Thi Niệm Diêu, nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Kiều Luyến suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ: "Mạc Tây Thừa ở ( kiêu hùng), vai diễn chính là nam hai."
Thi Niệm Diêu ho khan một tiếng, khẽ gật đầu.
Dứt khoát đổi vị trí với người bên cạnh Kiều Luyến.
Hai người cũng vài ngày không gặp mặt, giờ phút này gặp mặt, liền không nhịn được hàn huyên.
Kiều Luyến nhìn Thi Niệm Diêu: "Sau khi từ chức, cô đang làm gì?"
Thi Niệm Diêu nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên: "Chị đoán xem?"
Kiều Luyến:...
"Ha ha, hiện tại không việc làm!"
Kiều Luyến:...
Cô không nhịn được cười: "Cậy cô đến Hoành Điếm làm gì?"
Gương mặt Thi Niệm Diêu đỏ lên, ho khan một tiếng: "À, tôi thay anh tôi đến thị sát đóng phim ở Hoành Điếm! Anh tôi là nhà đầu tư cho mấy bộ phim bên đó, ta tới lượn một vòng."
Thi Niệm Diêu là con nhà giàu, Kiều Luyến đã sớm biết.
Chẳng qua...
"Dò xét là giả, thăm viếng người nào đó là thật!"
Thẩm Lương Xuyên và Mạc Tây Thừa, đều là người làm việc rất nghiêm túc.
Quy phim ở nơi này, khẳng định là hai ba tháng không trở về nhà.
Cho nên...
Kiều Luyến khiêu mi, gương mặt Thi Niệm Diêu liền đỏ lên.
Kiều Luyến tới gần cô ấy, lặng lẽ hỏi thăm: "Cô và Mạc Tây Thừa, phát triển đến chỗ nào rồi?"
Thi Niệm Diêu thở dài: " Phát triển gì cũng không có!"
Kiều Luyến: "Hả?"
"Hả cái gì? Chính là như vậy."
Thi Niệm Diêu cũng rất phiền muộn.
Từ lần trước truyền ra chuyện yêu đương với anh ấy, hai người gần như không có liên hệ gì rồi.
Coi như ngẫu nhiên ân cần thăm hỏi, cũng là trợ lý Mạc Tây Thừa gửi tin nhắn, ân cần thăm hỏi cô vài câu.
Thi Niệm Diêu cảm thấy, thật sự là muốn điên rồi.
Vì cái gì rõ ràng là bạn gái nam thần, thế nhưng khoảng cách với nam thần, còn xa như vậy? Phiền muộn (ㄒoㄒ)~~
Kiều Luyến cười: " Được rồi, chớ khổ. Chúng ta vừa vặn cùng đi Hoành Điếm."
Thi Niệm Diêu gật đầu.
Trên đường đi cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, hai người nhanh chóng đến Hoành Điếm.
Nơi này là nơi chuyên quay phim cổ trang, chế tạo một kiến trúc mô phỏng.
Đi tới, một hơi thở lịch sử đập vào mặt.
Đầu tien hai người tìm một khách sạn, sau khi để hành lý xuống, lúc này mới đi dạo bên ngoài.
Thi Niệm Diêu mở miệng: "Có phải chị muốn tới đoàn làm phim không? Mang theo tôi với!"
Kiều Luyến thở dài: " Tôi còn muốn nhờ cô dẫn tôi vào!"
Đã tới đây, cô đột nhiên liền rất muốn nhìn dáng vẻ Thẩm Lương Xuyên quay phim một chút.
Nếu như cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Lương Xuyên, gia hỏa này có phản ứng gì?
Nghĩ tới đây, cô càng thêm hưng phấn.