Trông thấy Lục Nam Trạch đẹp mắt, đồng thời trong tay có tiền, liền lên trước khi dễ anh ta.
Lúc cô chạy tới, mấy người đang tranh chấp, bời vì xung đột trong lời nói, đám người kia bỗng nhiên bắt đầu động thủ đánh anh ta.
Anh ta cũng không nhúc nhích, cứ ngồi xổm trên mặt đất, bị mấy người đánh, một chút phản kháng cũng không có.
Kiều Luyến trông thấy dáng vẻ đó, cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, trực tiếp hét lên một tiếng, xông tới!
Cô là một cô gái, dùng hết sức lực được bú sữa mẹ, đuổi đám người chung quanh đi.
Sau cùng, nhìn Lục Nam Trạch ngã trên mặt đất, tức giận đá lên trên người anh ta: "Anh là nam sinh, bọn họ đánh anh, anh không đánh trả sao? Ngạo khí trước kia của anh đâu? Không phải anh rất lợi hại sao? Tại sao bị người đánh thành như vậy?"
Mắng xong, lại đột nhiên cảm giác là lạ.
Cô ngồi xổm người xuống, lúc này mới phát hiện, anh ta đang khóc.
Mặt mũi anh ta bầm dập, thút thít.
Kiều Luyến trực tiếp sợ tới ngây người: "Này, anh... Sao vậy? Anh đừng khóc, anh nói đi, là họ đánh rất đau sao? Hay là, em gọi bọn họ trở về, đánh tiếp một trận?"
Đang nói chuyện, anh ta bỗng nhiên vươn cánh tay ra, ôm lấy cô.
Kiều Luyến nhất thời nổi giận: "Anh không thể nói chuyện sao? Sao có thể táy máy tay chân? Anh hai, anh như vậy..."
Sau một phút, cô liền nghe thấy anh ta mang theo tiếng nức nở, chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ tôi, tự sát."
Bốn chữ, để cho cô chấn kinh nguyên chỗ.
Sau đó nhìn lại anh ta, lúc này mới phát hiện, anh ta mùi rượu đầy người, trong cặp mắt, cũng mang theo mê mang và mê ly.
Nhưng lời phía sau, cứ nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Việc duy nhất cô có thể làm, cũng là đưa tay ra, ôm lấy anh ta, sau đó mở miệng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì..."
Sau đó, cô cảm động lây, khóc giống như là người làm bằng nước mắt.
"... Khi đó, nhìn em khóc thảm như vậy, không biết, còn tưởng người có mẹ chết là em... Em khóc, anh đột nhiên cảm giác được, kỳ thật cũng không có gì phải khóc. Cứ nhìn em như vậy, Kiều Luyến, em biết khi đó, anh đang suy nghĩ gì không?"
Tiếng Lục Nam Trạch, vang vọng bên tai Kiều Luyến, để cho cô từ trong hồi ức, kéo về hiện thực.
Chợt, Lục Nam Trạch tiếp tục mở miệng: "Anh đang nghĩ, em khóc một trận vì anh, còn vì anh đuổi đi những tên côn đồ kia, vậy có phải anh cũng cần bảo vệ em cả một đời hay không?"
Anh nói đến đây, bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay ra, ấn lên bờ vai Kiều Luyến: "Về sau, chúng ta lớn lên, anh mới phát hiện, anh đã, không thể rời bỏ em rồi..."
"Kiều Luyến, em là cô gái duy nhất anh yêu. Anh vẫn cho là, chúng ta cứ phát triển như vậy, tốt nghiệp đại học, là có thể kết hôn... Em biết không? Lúc trước cấp ba, anh còn một mực hỏi thăm em, em muốn thi đại học gì, anh muốn cùng em thi vào một trường, sau đó, chúng ta liền có thể một mực đang cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau..."
Anh ta nói xong câu đó, liền đưa đầu tới trước mặt Kiều Luyến, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt cô: " Kiều Luyến, em thật sự không nhớ ra những thứ này sao?"
Không nhớ nổi sao?
Cô đều nhớ kỹ.
Kỳ thật có đôi khi, cô cũng thật sự vô cùng hi vọng, nếu như bọn họ có thể vĩnh viễn chưa trưởng thành, tốt biết bao nhiêu?
Thế nhưng hiện thực, mãi mãi là tàn khốc nhất.