Lại liên tưởng đến hành động cô uống thuốc, Thẩm Lương Xuyên giật nảy mình, nhanh chóng tiến lên một bước, nóng nảy nhìn cô: "Uống mấy viên? Mau nôn ra!"
Kiều Luyến trốn về sau: "Vì cái gì? Vitamin uống nhiều cũng không làm sao!"
"Bây giờ em có cảm giác gì? Nhanh nôn ra! Đó là thuốc ngủ, ăn nhiều sẽ chết người!"
Thẩm Lương Xuyên sốt ruột, hô to.
Thế nhưng vừa nói, trong thư phòng an tĩnh lại.
Kiều Luyến kinh ngạc theo dõi anh: "Thì ra, đây là thuốc ngủ?"
Thẩm Lương Xuyên trông thấy phản ứng của cô, giờ mới hiểu được, chính mình bị lừa rồi.
Kỳ thật, căn bản cái gì cô cũng chưa uống.
Kiều Luyến hoàn toàn không uống.
Mấy ngày nay, tuy nhìn Thẩm Lương Xuyên khôi phục sinh hoạt như thường.
Thế nhưng, cô có thể cảm giác được, anh một mực miễn cưỡng chính mình.
Miễn cưỡng chính mình đối tốt với cô, miễn cưỡng chính mình không nổi giận, thậm chí ngay cả ngủ, đều miễn cưỡng chính mình.
Cuộc sống của anh và trước kia, không có gì khác biệt.
Nhưng cô có thể cảm giác được, không giống nhau.
Đến cùng vẫnkhông giống nhau.
Lúc anh đang cười, đều cười qua loa.
Cô vừa rồi tới gọi anh, nhìn thấy anh uống thuốc, đã cảm thấy thuốc này là lạ, cho nên cố ý xếp đặt một cái bẫy như thế.
Nhưng thì ra...
Đây là thuốc ngủ.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trước khi ngủ, anh đều uống thuốc, vậy mà là thuốc ngủ!
Rốt cuộc anh vì sao, tại sao phải dựa vào thuốc ngủ trợ ngủ!
Kiều Luyến đứng lên, theo dõi anh: " Thẩm Lương Xuyên, anh nói cho em biết, vì sao anh uống thuốc ngủ?"
Liều thuốc ngủ đã tăng.
Thẩm Lương Xuyên cảm giác mình không mở mắt ra, toàn bộ não đều có chút hỗn loạn.
Anh nhìn Kiều Luyến: "Tiểu Kiều, đừng làm loạn."
Kiều Luyến lại lắc đầu: " Em không có náo, thế nhưng loại thuốc này, không thể uống!"
"Được, anh không uống."
"Vậy anh nói cho em biết, vì sao anh uống thuốc?"
Thẩm Lương Xuyên vuốt huyệt thái dương: "Gần đây ngủ không được, áp lực quá lớn."
Kiều Luyến nghe cái lý do qua loa này, sau cùng nhắm mắt lại.
Trong tay của cô siết chặt này bình thuốc, một lúc sau mới mở miệng: "Bây giờ chúng ta đi ngủ."
"Được."
Cô theo Thẩm Lương Xuyên, đi vào trong phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, không bao lâu, liền thấy tiếng hít thở của Thẩm Lương Xuyên, hẳn là ngủ thiếp đi.
Kiều Luyến lại ngủ không được, trừng mắt thật to, nhìn chằm chằm trần nhà.
Đến cuối cùng, cuối cùng cô nhắm mắt lại.
Cả một đêm, cô đều ngủ được không được an ổn, sau đó nửa đêm, chợt nghe người bên cạnh, ngồi dậy.
Cô mở mắt, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở đó, anh giống như rất đau đầu, đè chặt đâgu của mình, sau đó anh liền đứng lên, rón rén đi ra ngoài.
Kiều Luyến ngồi dậy, lặng lẽ đi theo phía sau anh.
Liền thấy anh vào thư phòng, mở ngăn kéo ra, đang tìm kiếm cái gì.
Kiều Luyến đi vào, nhìn lấy anh, cầm lên thuốc ngủ nắm trong lòng bàn tay cô: "Anh lại tìm cái này sao?"
Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn thấy thuốc, kéo cằng cằm, sau cùng khẽ gật đầu.
Kiều Luyến cũng không nói gì, tiến lên một bước, đưa thuốc ngủ đưa cho anh.
Thẩm Lương Xuyên nhận lấy, mở cái bình ra, tiện tay lấy hai viên, nhét vào trong miệng của mình.
Sau đó, một bình nước liền được đưa đến trước mặt mình.
Anhquay đầu, liền thấy Kiều Luyến đang giúp anh bưng nước.
Thẩm Lương Xuyên do dự một chút, vươn tay, nhận lấy chén nước: "Thuốc này không có gì, bac sĩ nói qua..."