Lúc này bọn họ ngồi ở trên Minivan của Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Tử Hào ủ rũ, mờ mịt không biết làm sao.
Thẩm Lương Xuyên trông thấy bộ dáng của cậu, liền nhíu lông mày, chợt hỏi thăm: "Hiện tại, em muốn đi đâu đây?"
"Bệnh viện, em phải bên Noãn Noãn."
Thẩm Tử Hào, để Thẩm Lương Xuyên an ủi một chút.
Kêu tài xế đi tới bệnh viện, sau đó liền dựa vào chỗ ngồi phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Tử Hào mấy ngày không thấy, Thẩm Lương Xuyên đã gầy gò, đột nhiên cảm giác được, chính mình cũng đuổi không kịp cước bộ của anh.
Kiều Luyến đi, tinh thần anh sa sút.
Thế nhưng khi người thân cần, anh lại có thể lập tức đứng ra.
Mà chính mình thì sao?
Trách không được Noãn Noãn sẽ tự sát.
Cậu ta là một người đàn ông không đảm đương nổi!
Trong mắt Thẩm Tử Hào mờ mịt lần nữa, cậu ta nghẹn ngào, chậm rãi mở miệng: "Anh..."
"Khóc cái gì?" Thẩm Lương Xuyên tức giận mở miệng nói, " Em có phải đàn ông hay không?"
Thẩm Tử Hào nhất thời đè ủy khuất xuống, nỗ lực nuốt nước mắt trở về, đã nhìn Thẩm Lương Xuyên mở ra cặp mắt sắc bén nhìn về phía cậu: "Hạnh phúc của mình, để chính mình tranh thủ! Mình cũng phải giữ gìn! Em, hiểu ý của anh không?"
Thẩm Tử Hào hăng hái gật đầu.
Cậu ta đã hiểu.
Cho tới bây giờ, còn có cái gì không hiểu?
Thế nhưng...
"Anh, vậy còn anh?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại, chợt híp mắt lại.
Đúng, hắn thì sao?
Thẩm Lương Xuyên kéo ra khóe miệng, nở nụ cười châm chọc.
-
Minivan nhanh chóng đến bệnh viện, Thẩm Tử Hào từ trên xe nhảy xuống, chạy vào phòng bệnh của Hạ Noãn Noãn.
Thế nhưng cha Hạ đứng ở cửa, khi nhìn thấy Thẩm Tử Hào, bỗng dưng sắc mặt âm trầm xuống: " Con đứng lại đó cho ta!"
Thẩm Tử Hào dừng chân: " cha, Noãn Noãn đã tỉnh lại sao?"
Tròng mắt ba Hạ đỏ bừng, bời vì thức đêm, dẫn đến cả người càng thêm tiều tụy.
Ông nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào, một lúc sau mới mở miệng nói: "Không có."
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Tại sao còn không có tỉnh?"
Hốc mắt cha hạ hằn gân máu, cho thấy đau xót: " Bác sĩ nói, nếu như Noãn Noãn còn không tỉnh lại, sẽ biến thành người thực vật."
Một câu, để Thẩm Tử Hào ngây người tại chỗ.
Cậu ta không thể tin nhìn chằm chằm cha Hạ: " cái gì?"
Cha Hạ nhíu lông mày: " Thẩm thiếu gia, con gái của tôi đã thảm như vậy! Xem như tôi van cậu! Cậu đi đi, không cần liên lụy con bé có được hay không? Tôi cùng với mẹ nó, chỉ muốn ở bên cạnh nó như vậy..."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, bỗng dưng siết chặt tay.
Cậu lập tức quỳ gối trước mặt cha Hạ!
Cha Hạ sợ ngây người, lui về sau một bước: " Cậu, cậu làm cái gì vậy?"
Ánh mắt Thẩm Tử Hào kiên nghị: "Cha, con sẽ không đi. Con phải bên Noãn Noãn..."
"Bên cạnh nó sao? Thẩm thiếu gia, cậu còn có mặt mũi nói lời này! Khi nó mang thai sinh non, cậu ở chỗ nào? Khi nó bị người bêu xấu, cậu ở chỗ nào? Khi nó cùng đường tự sát, cậu ở đâu? Thẩm Tử Hào! Lúc Kết hôn, cậu đáp ứng tôi phải yêu và bảo vệ nó cả đời! Nhưng bây giờ thì sao?"
Từng tiếng chất vấn, giống như cái búa nện lên trái tim Thẩm Tử Hào.
Anh cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Cha, con biết trước kia mình vô cùng kém, cho nên hiện tại, con mới càng không thể rời khỏi cô ấy."
"Thế nhưng có lẽ Noãn Noãn... Cả một đời cũng không tỉnh lại!"