Khí sắc tốt, cảm xúc tốt, anh có tự chủ mạnh, để cho người ta biết anh có ngủ hay không, đều không phân biệt được.
Chỉ khi không có người, anh mới có thể cho thấy sự yếu đuối của chính mình.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, siết chặt nắm tay
Anh càng như vậy, cô càng đau lòng.
Đêm qua, cô cố ý để cho mình không có ngủ.
Liền nằm ở trên giường như vậy, thẳng đến hừng đông.
Loại cảm giác từng giây từng phút, một ngày bằng một năm, quả thực là quá kinh khủng.
Chính mình chỉ mất ngủ một đêm, thế nhưng anh đã liên tục hơn nửa tháng.
-
Kiều Luyến và Tống Nguyên Hi hẹn năm giờ chiều, gặp mặt ỏ chỗ bác sĩ tâm lý.
Kiều Luyến bốn giờ, liền chạy tới bên ngoài gian phòng đợi hai giờ, Tống Nguyên Hi vẫn không tới.
Bác sĩ tâm lý có chút bận tâm: "Tống tiểu thư, sẽ không tới chứ?"
Kiều Luyến nghĩ đến cái gì, siết chặt nắm tay.
Tống Nguyên Hi hận cô.
Cho nên, chỉ cần không để cho cô tốt, cô ta đều nguyện ý làm.
Kỳ thật, cô cũng biết, để Tống Nguyên Hi giúp đỡ, có chút quá mức rồi.
Mà bây giờ, Tống Nguyên Hi sẽ không tới sao?
Kiều Luyến nghĩ tới đây, liền cầm lên điện thoại di động, bấm số điện thoại Tống Nguyên Hi, điện thoại nhanh chóng nghe.
Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra: " Nguyên Hi, cô đến chỗ nào rồi?"
Cái này vừa nói, đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ cảu đàn ông: "Tôi cũng muốn biết, cô ta đi đâu?"
Kiều Luyến sững sờ, "Anh là ai?"
"Dựa theo giải thích của cô ấy, tôi là bạn trai cô ấy."
Kiều Luyến mở to hai mắt lần nữa: " Tống Nguyên Hi đâu?"
"Không biết."
"Điện thoại di động của cô ấy đã trong tay anh, như vậy vì sao anh lại không biết?"
"À, buổi sáng hôm nay cô chạy đi rồi."
Chạy đi?
Chạy đi nơi nào rồi?
Kiều Luyến đang suy tư, nghe được cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Cô quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi đi nhanh tới!
Cuối cùng Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Nguyên Hi lạnh lùng, nhàn nhạt giải thích: "Từ san bay tới tới, kẹt xe."
Kiều Luyến gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Sau đó, cô liền chỉ phòng làm việc của bác sĩ tâm lý: " Cô không nguyện ý đem nói cho tôi biết, vậy cô nói cho bác sĩ tâm lý, có thể chứ?"
Chỉ có để bác sĩ biết chỗ mấu chốt, mới hốt thuốc chữa bệnh.
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Kiều Luyến an vị ở bên ngoài văn phòng.
Cô cảm giác trong lòng giống như là có một con mèo, đang cào lòng cô.
Cô rất muốn biết rõ tám năm trước đến cùng xảy ra chuyện gì, rất muốn biết rõ, Mạc Vô Tâm chết như thế nào.
Thế nhưng giờ này khắc này, cô lại muốn khống chế chính mình.
Ở ngoài cửa, cũng không biết đợi bao lâu, phòng làm việc của bác sĩ tâm lý, cuối cùng mở ra.
Kiều Luyến đứng lên.
Cô nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi: " Sự tình, có kết quả chứ?"
Tống Nguyên Hi buông thõng con ngươi, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Cô vào đi."
Kiều Luyến nhíu lông mày, đi theo Tống Nguyên Hi, đi vào phòng làm việc của bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý đẩy mắt kính lên, sau đó liền chỉ cái ghế đối diện, khẽ gật đầu với Kiều Luyến: "Mời ngồi."
Kiều Luyến ngồi xuống, "Bác sĩ, mấu chốt tìm được chưa?"
Bác sĩ gật đầu: "Tìm được."
Kiều Luyến bình tĩnh nhìn bác sĩ: " Như vậy, làm sao bây giờ?"
Bác sĩ nghe thấy lời này, liền nhíu lông mày, nhìn về phía Tống Nguyên Hi.
Sau đó, bác sĩ đứng lên: " Tôi đi ra ngoài một chút, hai người trò chuyện đi."