Dù là những năm gần đây, mỗi lần thổ lộ, Hạ Noãn Noãn đều không có đáp ứng, thế nhưng cũng chỉ là cô gái rụt rè.
Cho nên anh ta một mực kiên nhẫn đợi cô.
Thẳng đến... tin tức Hạ Noãn Noãn cưới truyền tới.
Anh ta bị cái tin cưới này, cho đánh cho chưa tỉnh hồn lại.
Về sau, anh ta vụng trộm chạy tới Bắc Kinh, tham gia hôn lễ của Hạ Noãn Noãn, thấy được hôn lễ xa hoa như vậy, anh ta bị chấn động.
Thì ra, người Hạ Noãn Noãn muốn gả, là người như vậy.
Anh ta bui đầu tang thương về tới Hải Nam.
Nội tâm không cam lòng, để lần trước anh ta dự định tìm về một chút mặt mũi trong game, thật không nghĩ đến bị ngược thương tích đầy mình.
Về sau, anh ta thật sự định từ bỏ.
Thẳng đến lần này, từ Hải Nam đi tới Bắc Kinh.
Mai Phượng tìm anh ta, anh ta mới phát hiện, anh ta muốn có được Hạ Noãn Noãn, mãnh liệt như vậy.
Mà Noãn Noãn sinh hoạt trong hoàn cảnh này, làm sao hạnh phúc được?
Anh ta muốn giải cứu cô.
Anh ta biết, bây giờ có lẽ cô sẽ hận anh ta.
Nhưng anh ta còn có cả đời, có thể yêu cô.
Anh ta chờ được.
Chỉ cần Noãn Noãn gả cho anh ta, như vậy tất cả đều có thể.
Thế nhưng vạn lần anh ta không ngờ, sự tình lại tới mức độ này.
Khi đẩy cửa phòng tắm ra, khi thấy phòng đày màu đỏ, anh ta bị chấn động.
Anh ta yêu cô, anh ta cũng chưa từng có nghĩ tới, muốn để cô đi chết!
Đến tận bây giờ, mới nhớ tới, tuy Noãn Noãn nhìn qua yếu đuối, thế nhưng kỳ thật bên trong vô cùng kiên cường, sao cô có thể nhẫn nhục chịu đựng, tiếp nhận Mai Phượng áp chế?
Anh ta sai rồi!
Sai mười phần!
Nghĩ tới đây, Lưu Hải Dương cũng không còn cách nào ức chế đau khóc thành tiếng.
Anh ta che kín mặt mình, áy náy không cách nào tha thứ chính mình.
Mà một câu nói của anh ta, cũng trực tiếp để tất cả mọi người ở trong phòng, đều chấn kinh tại chỗ!
Tất cả mọi người không thể tin nhìn anh ta.
Thẩm Tử Hào càng tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo của anh ta: "Anh nói cái gì?"
Lưu Hải Dương nghẹn ngào mở miệng nói: "Đều là lỗi của tôi! Các người đánh chết tôi đi! Là Mai Phượng tìm tới tôi, nói là cùng tôi diễn một tuồng kịch, có thể để Noãn Noãn gả cho tôi... Tôi và Noãn Noãn cũng không có cái gì! Những hình kia, cũng đều là Mai Phượng tung ra! Còn có.. Thư thỏa thuận ly hôn đưa cho anh, ký tên Noãn Noãn, cũng là tôi bắt chước... Cho tới bây giờ Noãn Noãn đều đang đợi anh quay lại... Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi..."
Anh ta nói đến đây, co quắp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Cả người Thẩm Tử Hào ngây dại, đứng ở đó.
Hạ Diệp Hoa thì là không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Hải Dương: " Mai Phượng sao? Lại là Mai Phượng!"
Bà tức giận siết chặt tay, nhìn về phía Thẩm Tử Hào, cười khổ một cái: " Bây giờ con tin tưởng lời nói của ta chưa? Mai Phượng làm việc từ trước đến nay, giọt nước không lọt! Nhiều năm trước, bà ta và cha của con ở cùng một chỗ, nhưng ai cũng không tìm thấy chứng cứ! Về sau bị anh con thấy được, nói cho ta biết. Con biết ta vì cái gì mang anh con không có gì rời đi không? Bời vì, anh con muốn thành lập câu lạc bộ game, cha con cơ hội này, mắng nó làm việc không đàng hoàng, đánh nó tới hấp hối!! Sau khi chúng ta rời khỏi Thẩm gia, nơ ở đầu tiên, cũng là bệnh viện! Nếu như ta không chọn rời đi trắng tay, anh con sẽ bị cha con đánh chết!"
Hạ Diệp Hoa lui về sau một bước: " Thẩm Tử Hào, Mai Phượng nhiều năm đối tốt với con, thế nhưng loại người này, con thật sự còn phải tin tưởng bà ta sao?"