"Đứa ngốc, nhớ ta làm gì? Ba ngày sau chúng ta có thể gặp lại! Còn có chuyện sao? Không có chuyện ta cúp."
"Không có chuyện gì."
"Ừm, nhớ kỹ đồ cưới, tiền kia, là tất cả để dành của chúng ta."
Hạ Noãn Noãn gật đầu lần nữa.
Sau khi cúp điện thoại, cô liền ngồi đó, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm tất cả xa lạ chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thẩm Tử Hào trên giường.
Cậu ta xuất thân là đại thiếu gia, không biết chiếu cố người.
Thế nhưng Thẩm Tử Hào đối cô thật tốt.
Hiện tại cô cảm thấy không thoải mái, khẳng định là bởi vì, vừa mới đến một hoàn cảnh lạ lẫm, cô không thích hợp lắm. Khẳng định là như vậy.
Nghĩ tới đây, Hạ Noãn Noãn liền hít vào một hơi thật sâu.
-
Sắc trời dần tối, cuối cùng Thẩm Tử Hào tỉnh táo lại.
Ngủ một giấc, cậu ta cảm thấy đầu còn có chút đau.
Hạ Noãn Noãn thấy cuối cùng cậu ta tỉnh lại, liền nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Tử Hào hỏi thăm: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ." Hạ Noãn Noãn tiến lên một bước: " Anh cảm giác thế nào?"
Thẩm Tử Hào xoa đầu của mình, ngồi dậy, sau đó mở miệng: "Đã trễ thế như vậy, ăn cơm tối chưa?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Không có."
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Không đói bụng sao?"
Hạ Noãn Noãn vội vàng mở miệng: "Không đói bụng."
Nhưng nương theo câu nói này, trong bụng phát ra tiếng"Ục ục".
Thẩm Tử Hào:...
Thẩm Tử Hào đứng lên: "Nơi này chính là nhà của chúng ta, về sau đói bụng cứ nói."
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, ngẩng đầu lên, cô muốn nói điều gì, thế nhưng đến cùng cái gì cũng không nói.
Nơi này là nhà anh, nhưng không phải nhà cô.
Hạ Noãn Noãn nở nụ cười, ôn nhu gật đầu.
Hai người cùng xuống lầu, Mai Phượng ngồi trong phòng khách, đang chờ bọn họ, thấy bọn họ xuống, lúc này mới lên tiếng: "Có thể ăn cơm rồi!"
Thẩm Tu từ trong thư phòng trên lầu đi xuống.
Hạ Noãn Noãn nhìn thấy ông ta, lập tức hô một tiếng: "Cha."
Thẩm Tu nhíu lông mày, lạnh lùng "Ừ" một tiếng, sau đó mở miệng khiển trách: "Về sau làm chuyện gì, đều phải hỏi ý kiến người lớn một chút, nay ở hội trường, còn qua dập đầu với người phụ nữ kia, con hỏi qua đồng ý củ ta sao?"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, nhất thời nhíu lông mày: "Đây là chủ ý của con!"
Thẩm Tu lập tức trừng mắt nhìn: "Chủ ý của con? Ta thấy khi con chưa kết hôn, cũng không có cái chủ ý này!"
Thẩm Tu nhìn về phía Hạ Noãn Noãn, còn muốn nói điều gì, Hạ Noãn Noãn đã cúi đầu, đỏ cả vành mắt: "Cha, con biết sai rồi."
Một câu, để Thẩm Tu bị nghẹn.
Còn muốn nói cô chút gì, nhưng Hạ Noãn Noãn cúi đầu, hốc mắt phát hồng, là người nhìn thấy đều có chút không đành lòng.
Cuối cùng cô vẫn là cô gái nhu tình như nước, để cho người ta lớn tiếng rống một câu, cảm thấy là một loại tội ác.
Lời Thẩm Tu vừa tới miệng, liền biến thành: "Về sau đừng như vậy!"
Sau đó đi qua người Hạ Noãn Noãn.
Mai Phượng trông thấy bộ dạng này, trong ánh mắt hiện lên một sự tàn khốc.
Buổi tối lúc ăn cơm, bốn người không nói câu nào.
Ăn xong cơm, Hạ Noãn Noãn nhìn Mai Phượng, chờ bà mở miệng nói chuyện 999 vạn.
Thế nhưng Mai Phượng giống như là quên đi chuyện này, không nói câu nào.
Đã đến chín giờ tối, Thẩm Tu đứng lên: " Được rồi, hôm nay đều nghỉ ngơi đi."
Hạ Noãn Noãn nhìn thấy hai người muốn đi lên lầu, cuối cùng không nhịn được, cô mở miệng nói: "Cha, dì Mai!"