Kiều Luyến sững sờ, "Thế nào?"
Thím Lý nhỏ giọng mở miệng: "Giữa trưa bà chủ ăn có hai miếng cơm."
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến hơi sững sờ, vội vàng hỏi thăm: "Mẹ đang ở đâu?"
"Trên lầu."
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau: "Chúng ta đi xem bà một chút."
Hai người lên lầu, mới phát hiện Hạ Diệp Hoa nằm ở trên ban công phơi nắng, nhắm mắt lại.
Hia người không khỏi đều từ trên người của bà thấy được cô độc và tĩch mịch.
Trước kia Tống Nguyên Hi ở nhà, sẽ nói chuyện phiếm với bà, tưới hoa, đọc sách, hiện tại Tống Nguyên Hi không có ở đây...
Trong lòng Kiều Luyến, trong nháy mắt dâng lên cảm giác chua xót.
Cô cắn môi một cái, tiến lên một bước.
Có lẽ là nghe được tiếng, Hạ Diệp Hoa quay đầu.
Trông thấy hai người, ánh mắt bà sáng lên: " Các con trở về rồi sao?"
Kiều Luyến gật đầu, chủ động mở miệng: "Mẹ, hay là vẫn để Nguyên Hi về nhà ở đi."
Hạ Diệp Hoa lập tức lắc đầu: " Không cần."
Bà nói xong câu đó, liền cười: " Ta biết con suy nghĩ gì, nhưng Nguyên Hi phạm sai lầm, liền phải tiếp nhận trừng phạt, chẳng qua tách rời hai tháng ngắn ngủi, có là gì. Cũng cho nó ghi nhớ thật lâu, con là người trong nhà, là chị dâu của nó..."
Một câu, khiến đáy lòng Kiều Luyến dâng lên một dòng nước ấm.
Hạ Diệp Hoa... Đây là thực sự coi cô trở thành người thân.
Mới không bằng lòng ủy khuất mình.
-
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên nói chuyện với bà một lát, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Gương mặt Kiều Luyến ngưng trọng: " Em cảm thấy, lần sau chúng ta ăn cơm, hẳn là mang theo mẹ đi cùng."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ảm đạm, nhìn cô đều là dịu dàng, khẽ mở miệng: "Ừm."
"Còn có cái gì có thể để mẹ vui vẻ không?" Kiều Luyến nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Thẩm Lương Xuyên chợt nắm eo cô, áp sát từ phía sau lưng.
Nhiệt độ thân thể, cách áo ngủ thật dày, cũng có thể truyền tới, để thân thể Kiều Luyến cứng đờ: " Sao vậy? Em đang nói chính sự!"
Đầu Thẩm Lương Xuyên, tiến tới bên tai cô.
Nhìn vành tai tinh xảo, còn có cái cổ trắng nõn, trong đầu dần hiện ra, bộ dáng nghiêm túc của cô lúc chơi game.
Một sự rung động, tự nhiên sinh ra.
Anh mở miệng: "Anh cũng nói chính sự."
Giọng nói chuyện, phun lên tai cô, để cho cô cảm thấy giống như điện giật, cảm giác tê dại, từ lỗ tai, tràn ngập toàn thân.
Cô ho khan một tiếng: " Nói đi ~ "
"Anh cảm thấy, làm cho mẹ vui vẻ, chỉ có một việc."
"Cái gì?"
"Sinh cho bà một đứa cháu."
Thân thể Kiều Luyến bỗng nhiên cứng đờ, lửa nóng bị anh trêu chọc, lập tức liền lạnh đi.
Cô bỗng nhiên quay người, muốn đẩy anh ra, lại bị anh kéo lại, sau đó, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô chằm chằm: " Kiều Luyến, chúng ta sinh đứa bé đi."
Sinh đứa bé sao?
Kiều Luyến cười khổ một tiếng, cúi thấp đầu xuống: "Chỉ sợ, phải chờ sáu tháng."
"Vì sao?" Thẩm Lương Xuyên sững sờ.
Kiều Luyến ngẩng đầu: "Bời vì, anh cho em uống thuốc tránh thai quá mạnh. Bác sĩ nói, trong nửa năm này, sẽ không có con."
Một câu, để tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại: " Em nói cái gì?"
Anh cho cô uống, là thuốc tránh thai không ảnh hưởng thân thể!