Sau khi bọn họ cơm nước xong, chuẩn bị đi thử áo cưới.
Bời vì hôn lễ tương đối gấp, đi đặt áo cưới yêu cầu đã không còn kịp, cho nên tìm kiểu dáng kinh điển, sửa lại chút.
Hạ Noãn Noãn cũng không có xoi mói đối với mấy cái này, huống hồ bản thân dung mạo của cô xinh đẹp, cũng không chọn đồ.
Đang dùng cơm, Thẩm Tử Hào nhận được điện thoại, là Thẩm Tu gọi tới.
Vừa nghe, liền nghe thấy tiếng Thẩm Tu: " Mau lên mạng xem! Lần này mẹ con quá phận rồi! Tại sao bà ta có thể nhục nhã Mai Phượng như thế! Dù sao Mai Phượng cũng là mẹ kế con!! Bà ta có ý kiến, để cho bà ta động đến ta! Nhục nhã người như thế, có ý tứ sao? Không phải đập đồ nhà bọn họ sao? Cần phải như thế à?"
Thẩm Tử Hào nghe ra sự tình trong nhà, liền đau đầu.
Cậu ta nhíu lông mày: " Thế nào?"
"Con đi xem video liền biết! Đem loại video này truyền lên trên mạng, lại nói cho mọi người, Thẩm Tu ta phải cúi đầu với bọn họ sao?! Quả thực là quá phận rồi!"
Lời này rơi xuống, Thẩm Tu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Tử Hào không rõ ràng cho lắm, mở điện thoại di động ra, lên weibo, liền thấy cái video kia.
Trong video, một phụ nữ quỳ xuống, dù chỉ soi khía cạnh, cũng có thể nhìn ra, đó là Mai Phượng.
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, liền nghe thấy Mai Phượng nói chuyện: "Tôi biết bà không thích tôi, những năm này trong lòng bà khổ sở, hiện tại tôi quỳ xuống cho bà, để bà chút giận, bà đừng làm khó dễ Tử Hào được không? Trong lòng Tử Hào, thật ra là có người mẹ như bà!"
Thẩm Tử Hào đứng lên, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Mai Phượng nhận được khuất nhục như vậy, quả thực là quá phận rồi!
Ngực của cậu ta phập phồng, sắc mặt đều đen lại, khẽ gật đầu với cha mẹ Hạ, mở miệng nói: "Trong nhà có chút chuyện, con trở về nhà một chuyến."
Sau đó đứng lên, liền đi ra ngoài.
Hạ Noãn Noãn trông thấy bộ dạng của cậu ta, vội vàng đi theo ra ngoài, theo sát ở phía sau cậu ta: " thế nào?"
Hốc mắtThẩm Tử Hào đỏ bừng: "Một người mẹ ruột, một người mẹ kế, làm sao lại hoàn toàn khác biệt vậy? Nếu như không phải tuổi tác không đúng, tôi cũng hoài nghi, Mai Phượng mới là mẹ ruột tôi!"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, nhất thời ngậm miệng lại, không dám nói chuyện.
Thế nhưng trong lòng, lại lo lắng.
Cô không nói hai lời, nhìn Thẩm Tử Hào mở cửa xe, vội vàng đi đến ghế lái.
Thẩm Tử Hào nhìn cô một cái.
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Em đi qua cùng anh."
Em đi qua cùng anh...
Một câu, ấm áp trái tim Thẩm Tử Hào.
Hạ Noãn Noãn luôn luôn có loại mị lực, bất ngờ nói ra lời, xưa nay sẽ không để cậu ta cảm thấy phản cảm.
Thậm chí sẽ để cho cậu ta cảm thấy, vô luận trải qua việc gì, cô gái này, luôn luôn theo ở cùng với mình.
Cô nhìn yếu đuối, kỳ thật có trí tuệ, nói lời luôn luôn có đạo lý.
Tâm Thẩm Tử Hào, không tự chủ bình tĩnh trở lại.
Hạ Noãn Noãn lại mở miệng: "Dì Mai qua Thẩm gia làm gì?"
Thẩm Tử Hào thở dài: " Là vì chuyện của cha."
Ánh mắt Hạ Noãn Noãn lóe lên mấy phần: "A" một tiếng, thở dài: "Lúc mẹ rời khỏi Thẩm gia, có phải cảm thấy, cha và dì Mai không minh bạch không?"
Thẩm Tử Hào lập tức hừ lạnh một tiếng: " Đó là bà ấy tìm cớ!"
Hạ Noãn Noãn sững sờ, "Nhưng sau cùng, không phải dì Mai ở cùng cha sao?"