Lúc thi đấu, không có nhìn chằm chằm thao tác của Thẩm Lương Xuyên.
Vậy mà giờ phút này.
Trên màn hình lớn, một chiêu, một thức, cô đều có cảm giác quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Đây là chiêu thức của Tử Xuyên...
Đây là thao tác củaTử Xuyên.
Đây là phối hợp của bọn họ!
Tám năm trước, trong bao nhiêu ngày đêm, hai người vì có thể phối hợp ăn ý, vất vả luyện tập.
Phối hợp như thế này, cần thời gian dài trao đổi, không có ăn ý mười phần, căn bản không thể làm được.
Mà vừa rồi, cô nghĩ muốn dùng mạng trao đổi với đối phương, cho nên liền vọt vào. Cô căn bản không nghĩ đến, Thẩm Lương Xuyên sẽ hiểu được các bước tiếp theo!
Kiều Luyến siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm màn hình lớn, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Bời vì thi đấu, cho nên anh tháo kính râm xuống, chỉ đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang.
Giờ phút này, anh ngửa đầu, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình.
Ánh đèn hiện trường tranh tài, chiếu trên mặt của anh.
Lại bởi vì mũ lưỡi trai che lấp, để gương mặt của anh một nửa sáng sủa, một nửa u ám.
Không biết vì cái gì, giờ khắc này, Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được Thẩm Lương Xuyên rất lạ lẫm...
Là thật lạ lẫm.
Lạ lẫm đến mức cô lần đầu tiên cảm giác, chính mình giống như chưa từng quen anh.
So với bia mộ lạnh băng, thậm chí ngay cả ảnh chụp đều không thấy rõ ràng, cô càng muốn tin tưởng, người trước mặt này, mới là Tử Xuyên!
Cô nuốt ngụm nước miếng.
Thế nhưng tiếp theo, lại híp mắt lại.
Nếu như Thẩm Lương Xuyên là Tử Xuyên, như vậy người bên trong bia mộ là ai?
-
Khiếp sợ giống Kiều Luyến và Tô Bành Hạo, còn có Tử Tiên Tử ngồi trong thính phòng.
Giờ phút cô này kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình lớn, làm sao cũng không thể nào tin nổi, những động tác kia, là Vong Xuyên đánh ra?
Này, đây không phải là tiểu Kiều sao?
Tại sao có thể là Vong Xuyên?
Tử Tiên Tử bỗng nhiên nghĩ đến, lúc Kiều Luyến nhìn cô ta nói câu nói kia: "Giả mạo là giả mạo, xem như bắt chước giống, cô cũng chơi không ra sự tinh túy của tiểu Kiều."
Lúc đầu cô ta không hiểu ý tứ của những lời này.
Những năm này vì giả mạo tiểu Kiều, cô ta nỗ lực bắt chước thao tác của tiểu Kiều.
Tuy nhiên lại cứng nhắc, không có cái ý thức chiến đấu kia.
Cho tới hôm nay, thấy được một bộ động tác nước chảy mây trôi này, cô mới giật mình hiểu rõ ý tứ của những lời này!
Thì ra... Thì ra Vong Xuyên mới thật sự là tiểu Kiều!
Cả người cô khiếp sợ ngã ngồi trên ghế, mà Tiếu Diện Hổ trong đội dự bị cũng không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Cậu ta đột nhiên cảm giác được chính mình thật sự vô cùng buồn cười.
Cậu ta nghĩ tới chính mình rời đi Q, đi vào King chiến đội làm thành viên dự bị, lý do lúc ấy rời đi Q, là bởi vì Tử Tiên Tử là tiểu Kiều!
Thế nhưng giờ khắc này, tất cả đều trở nên buồn cười như vậy!
-
Tâm tư Tử Tiên Tử và Tiếu Diện Hổ, Kiều Luyến đã không thèm quan tâm rồi.
Kết thúc tranh tài, thân là huấn luyện viên, cô cần bắt tay với huấn luyện viên đối phương.
Cô lên sân khấu, sau khi bắt tay trở về, liền phát hiện, Thẩm Lương Xuyên đã không ở hiện trường tranh tài.
Cô hơi sững sờ, hỏi thăm: "Thẩm Lương Xuyên đâu?"
Tô Bành Hạo vẫn là dáng vẻ mất hồn mất vía như cũ, lời nói đều không tự giác trở nên cung kính: "Anh, anh, anh ấy nói có chuyện, đi trước một bước."
Đi trước một bước?
Kiều Luyến híp tròng mắt, trực tiếp đi ra ngoài, dự định đuổi theo anh.
Nhưng cổ tay chợt bị xiết chặt.
Cô nhíu lông mày, quay đầu, chỉ thấy Tô Bành Hạo chần chờ hỏi thăm: "Cô, cô mới là tiểu Kiều, đúng không?"