Phía trước đèn xanh sáng lên.
Thẩm Lương Xuyên trầm tư như cũ, thẳng đến khi xe phía sau phát ra tiếng còi thúc giục, lúc này anh mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Nổ máy, xe tiếp tục đi lên phía trước.
Ánh mắt của anh dần dần trở nên kiên quyết.
Người, vĩnh viễn không có khả năng sinh hoạt ở quá khứ.
Giống như là anh và tiểu Kiều, nên đi lên phía trước.
Tống Nguyên Hi muốn thương tổn cô, như vậy anh sẽ bảo vệ cô.
Những việc trong quá khứ, anh đến gánh vác.
Mà tiểu Kiều của anh, chỉ cần anh bảo vệ để cô có thể tùy ý làm việc.
Xe rất nhanh đến khu biệt thự, có bảo vệ tới mở cửa cho anh.
Thẩm Lương Xuyên buông thõng mắt, bỗng nhiên nhìn bảo vệ, mở miệng: " Về sau, biệt thự này, không chào đón Tống Nguyên Hi."
Bảo vệ đang mở cửa, nghe nói như thế, hơi sững sờ, chợt ý thức được có ý tứ gì, nhất thời mở miệng: "Vâng, Thẩm tiên sinh, về sau không có ngài đồng ý, sẽ không để cho Tống tiểu thư tiến vào."
Lúc nàyThẩm Lương Xuyên mới khẽ gật đầu, lái xe tiến vào biệt thự.
Anh không nhìn thấy, xe của anh mới vừa tiến vào, một chiếc xe taxi liền lái tới, trực tiếp dừng lại ở cửa, Kiều Luyến từ trong đi ra.
Một đường tâm sự nặng nề về đến nhà, liền thấy xe Thẩm Lương Xuyên đã ở trong sân, anh đã trở về rồi sao?
Kiều Luyến ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ngủ lầu hai, quả nhiên, đèn đã sáng lên.
Nhưng cô lại không biết làm như thế nào đối mặt với Thẩm Lương Xuyên.
Hôm nay anh nói câu kia với Tống Nguyên Hi: " Có anh ở đây, không ai có thể tổn thương cô ấy" đích thật là để cho cô cảm độn.
Thế nhưng, Tống Nguyên Hi năm lần bảy lượt hãm hại cô như vậy, anh lại không có cách nào, thậm chí chính cô cũng muốn nút cái thua thiệt vào?
Nói không ủy khuất, là không thể nào.
Cô hiểu Thẩm Lương Xuyên, nhưng sự tình xảy ra ở trên người cô, cô lại cảm thấy không vui.
Cứ như vậy lên lầu, lúc cô muốn đi vào phòng, chợt nghe thấy Thẩm Lương Xuyên đang gọi điện thoại ở trên ban công, giọng của anh truyền ra: "Đạo diễn Vương, tôi hi vọng Tống Nguyên Hi có thể ở trong đoàn làm phim, không muốn con bé chạy loạn khắp nơi."
"Ừm, đã làm phiền ông."
Kiều Luyến bình tĩnh nhìn anh, chỉ thấy anh cúp điện thoại, đứng ở đó.
Ánh trăng vẩy trên người anh, đem bóng dáng anh kéo dài vô cùng lạnh lẽo, cô độc...
Chóp mũi Kiều Luyến chua xót, không khỏi cảm thấy không biết làm sao đối mặt với anh, quay người đi ra ngoài.
Sau đó cầm điện thoại di động lên, nhắn cho anh một tin: Tòa soạn có việc, tạm thời tăng ca.
Kiều Luyến không biết đi đâu, thế là lái xe, liền thật sự tới tòa soạn
Người bên trong tòa soạn cũng đã tan việc, cô một mình nằm ở trên ghế sofa bên trong tòa soạn to lớn, không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã là rạng sáng ngày hôm sau, bị Thi Niệm Diêu lay tỉnh, cô ấy nhỏ giọng mở miệng nói: "Này! Tống Nguyên Hi xảy ra chuyện rồi!"
Kiều Luyến mở to mắt, nghe nói như thế, đầu óc nhất thời thanh tỉnh: " Thế nào?"
"Bên đoàn làm phim có một phần diễn ở trên cáp treo, cô ta không có tìm thế thân, chính mình diễn rồi ngã xuống! Hiện tại được đưa vào trong bệnh viện!"
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Kiều Luyến vang lên.
Kiều Luyến cầm lên, phát hiện là Tống Nguyên Hi.
Cô nghe điện, liền thấy tiếng Tống Nguyên Hi truyền đến: "Kiều Luyến, cô cho rằng để anh Lương Xuyên hạn chế tôi ra ngoài là có thể sao? Hiện tại tôi bị thương, cô nói, anh Lương Xuyên sẽ tới nhìn tôi không?"