Một lúc sau, cô ta mới thưa dạ mở miệng: "Cái này, cái này sao có thể..."
Kiều Luyến đã không thèm để ý cô ta.
Tô Mỹ Mỹ đã gặp báo ứng, sau khi bị bà xã Lưu Chí Hưng ra sức đánh, trong khoảng thời gian này cũng không dễ chịu.
Cô đang muốn lên xe, người đàn ông trong xe, lại chợt mở miệng: " Bà xã của tôi, sẽ nhận sai sao?"
Ngữ khí hỏi lại, mang theo cảm giác không vui, để Kiều Luyến bởi vì chuyện cha mẹ, mà có chút đè nén tâm tình, lập tức dễ dàng mấy phần.
Cô thậm chí không kìm chế được, cười ra tiếng.
Sắc mặtTô Mỹ Mỹ, lập tức đỏ bừng.
Thẩm Lương Xuyên không để ý cô ta, đóng cửa sổ xe, khởi động xe.
Chờ đến khi xe rời đi, Kiều Luyến còn có thể nhìn thấy Tô Mỹ Mỹ khiếp sợ đứng ở bên ngoài, cũng không nhúc nhích.
Xe ngoặt một cái, Tô Mỹ Mỹ biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Kiều Luyến mới nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Sao anh lại tới đây?"
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Buổi chiều có một số việc, bổi tối không thể tới đón em, cho nên hiện tại anh tới xem một chút."
Sau đó, ánh mắt rơi vào người cô: " Em là..."
Kiều Luyến ra vẻ nhẹ nhõm mở miệng: "Nhanh chúc mừng em, em từ chức!"
Một câu, để tròng mắt Thẩm Lương Xuyên híp lại.
Bất công trong tòa soạn, anh đã sớm biết.
Nhưng cô vẫn luôn kiên trì làm việc, bây giờ lại lấy lí do thoái thác từ chức.
Dù là trong lòng nghi ngờ, anh vẫn mở miệng: "Chúc mừng, vậy anh em về nhà."
Kiều Luyến gật đầu.
Sau đó, hai người không có đối thoại.
Bầu không khí trong xe, lập tức có chút lúng túng.
Kiều Luyến nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nghĩ đến Tô Mỹ Mỹ làm lộ tin tức...
Tống Nguyên Hi hãm hại cô.
Nhưng rõ ràng anh nghe được câu nói kia, lúc này lại không nhắc tới chuyện này một lời.
Bên môi Kiều Luyến kéo ra một vòng nụ cười khổ.
Ngón tay cầm túi, lại không tự chủ dùng sức.
Thẩm Lương Xuyên lái xe, nhìn chằm chằm phía trước.
Đang nhìn đường nhưng thủy chung vẫn quan sát người phụ nữ bên cạnh.
Vừa rồi Tô Mỹ Mỹ để anh ý thức được, Tống Nguyên Hi ngay chỗ tòa soạn, hạ thủ với Kiều Luyến.
Vừa nghe được câu nói kia, anh liền phẫn nộ.
Anh muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Chỉ là, con ngươi buông thõng, lóe ra lệ quang.
Anh không thể tiếp tục phóng túng Tống Nguyên Hi như thế.
Bời vì thủ đoạn của con bé, quả thực là khó lòng phòng bị!
Anh không thể mỗi lần đều để Tống Nguyên Hi tổn thương Kiều Luyến, lại đi đền bù, lại đi cách ly.
Anh cần chính là, chủ động xuất kích.
Chỉ là...
Hôm nay là thời gian đặc biệt, hôm nay không thích hợp, động thủ với Tống Nguyên Hi.
-
Xe lái vào biệt thự.
Thẩm Lương Xuyên cùng Kiều Luyến ăn bữa trưa.
Chờ đến một giờ chiều, anh mới thu dọn đồ, tạm biệt Kiều Luyến, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của anh, Kiều Luyến mím môi.
Từ chức ở tòa soạn, đối với cô mà nói, thật ra là một chuyện vô cùng cao hứng.
Kỳ thật cô rất muốn chúc mừng chính mình trọng sinh.
Mà bạn của cô ở Bắc Kinh cũng không nhiều, hiện tại Thẩm Lương Xuyên lại đi ra ngoài rồi...
Kiều Luyến nằm trong phòng ngủ chốc lát, bời vì không có thói quen ngủ trưa, cũng căn bản không ngủ được.
Dứt khoát đứng dậy, mặc quần áo, dự định đi ra ngoài.
Nhưng vừa vặn xuống lầu, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng xe cộ
Cô lập tức đi ra cửa, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa từ trong xe đi xuống.